Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Cương thánh chủ, giễu cợt: "Có thể xem như đây là con át chủ bài của bổn hoàng đấy, giết bốn người các ngươi thì dư sức!"
Thiên Cương thánh chủ trào phúng: "Chỉ dựa vào một mình ngươi?"
"Ngươi quên năm đó ngươi đã bị bọn ta đánh gãy một cánh tay, nhốt vào tam đại cấm địa không ra ngoài được suốt bốn vạn năm thế nào rồi sao?"
Trần Nhất Mặc mỉa mai: "Năm xưa là năm xưa, bây giờ là bây giờ, ngươi tưởng bốn vạn năm qua cảnh giới của ta giậm chân tại chỗ, vẫn như ban đầu chắc?"
"Ngươi vẫn là tên ăn hại như trước kia, mắc kẹt tại bước cuối cùng của Cực Đạo tứ cảnh không đi ra được. Còn ta thì khác, ta là thiên tài!"
Trần Nhất Mặc vừa nói xong thì trong giây lát, bốn ngọn lửa màu tím ở bốn phía dựng lên cao đồng thời hóa thành bốn giao long.
Ánh sáng phát ra từ bốn giao long nháy mắt chụm lại, giam cầm nơi năm người đang đứng.
"Đi chết đi!"
"Tử Giao Phệ!"
Trần Nhất Mặc gầm lên, khu vực bị giam cầm tức khắc có mấy con giao long màu tím bay lên.
Có con dài trăm trượng, có con dài ngàn trượng, vô số giao long phủ hết bầu trời nơi đây.
Đám giao long lao về phía bốn vị đế giả đại viên mãn khiến cho Thiên Cương thánh chủ trong bốn người luống cuống tay chân.
Thiên Cương thánh chủ dùng Thiên Cương Thần Môn để chống cự từng cú va chạm của giao long song cứ phải thụt lùi mãi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Trần Nhất Mặc đang dung nhập sức mạnh Cực Đạo của bản thân vào uy thế của thiên hỏa.
Không những thế, Thiên Viêm Cổ Đỉnh đang lơ lửng giữa trời cũng là một sự hiện diện mang tính răn đe rất lớn giữa khung trời nơi đây.
Giờ phút này, Bùi Mãn Thiên không ngừng bộc phát chưởng kình và quyền kình. Mỗi một chưởng, mỗi một quyền Bùi Mãn Thiên đánh ra đều có thể giết chết một vị đế giả đỉnh phong, nhưng bây giờ thì có vẻ hắn ta đã chống đỡ hết nổi rồi.
Vạn Thiên Tâm phóng hết mũi tên này đến mũi tên khác ra. Tuy nhiên, mưa tên đã đến gần mà các giao long vẫn không hề có vẻ gì là muốn chùn bước, chúng vẫn hừng hực khí thế bay tới.
Lúc này, từng tia sáng bắn ra từ trước mặt Mạc Văn Phong, hàng loạt đạo đao gió đã sắp sửa ngưng tụ thành một bức tường gió. Tuy nhiên, trước khi giao long đánh vào bức tường, nó đã bị đao gió cắt nát, sụp đổ nhưng sau đó lại ngưng tụ ra lần nữa.
Nhiều lần như thế vậy mà Trần Nhất Mặc vẫn chỉ đứng trước bốn trước người nhìn một cách hờ hững.
"Tưởng bổn hoàng không đầu óc thật đấy à?”
“Các ngươi nghĩ bốn vạn năm trước các ngươi có thể ép ta vào đường cùng thì bây giờ vẫn được ư?"
Trần Nhất Mặc lạnh lùng nói: "Kẻ giậm chân tại chỗ là các ngươi chứ không phải ta!"