Giờ phút này, Trần Nhất Mặc bị tứ đại đế giả đại viên mãn bao vây tấn công, nom có vẻ không chống đỡ được nữa song vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.
"Huyền Đạo sư huynh, Nam Hiên sư huynh, Nhàn Ngư sư đệ!"
Đúng lúc này, Trần Nhất Mặc quát lên: "Đi giúp sư tôn!"
Nghe thấy câu này, cả ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đều sửng sốt.
Giúp?
Họ nên giúp thế nào đây?
Ba người bọn họ chỉ mới đến cảnh giới đế giả sơ kỳ, hậu kỳ mà thôi, thực lực trước mắt cách nhau quá xa.
Trần Nhất Mặc lại quát: "Trong đại trận chỉ so tài về thiên phú! Thiên phú hóa thành linh uy, linh uy ngưng tụ thành linh trụ, ba người các ngươi đều có thiên phú xuất sắc nên sẽ là trợ lực rất lớn cho sư tôn đấy!"
Câu nói ấy tức thì khiến mắt ba người rực sáng.
"Rõ!"
Lý Nhàn Ngư chuẩn bị quay đi.
Nhưng lúc đó, bảy vị đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục lại không ngăn cản ba người.
Dù có thêm ba người đi chăng nữa thì cũng chỉ là chịu chết thôi.
Tần Ninh nghe vậy lại lập tức mở mắt ra, quát: "Biến!"
Ba bóng người hơi khựng lại.
"Sư tôn..."
"Cút đi!"
Tần Ninh thẳng thừng thét vào mặt bọn họ: "Đi vào làm gì, chịu chết à?"
Trần Nhất Mặc nghe hắn nói vậy mà hận đến ngứa răng.
Nếu hắn ta phân thân được thì nhất định đã vào trong đó rồi.
Chết thì phải cùng chết.
Sau khi Lý Nhàn Ngư tiến vào, hắn ta lập tức cảm nhận được khí tức thiên địa khủng khiếp khắp đại trận ùn ùn kéo đến.
Đó không phải là áp chế về mặt thực lực mà là vô hình trung phong sát ý niệm của bản thân.
Lúc này, hắn ta vừa bước vào nơi này đã cứng đờ như rơi vào vũng bùn, không nhúc nhích người nổi.