Lúc này, ánh mắt Tần Ninh không thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng.
Mà mười một bóng người hư ảo kia đều lần lượt đứng trên mười một xiềng xích, lúc này mỗi người đều ngưng tụ ra từng dấu ấn chằng chịt phức tạp, in lên trên xiềng xích.
Trong phút chốc, xiềng xích xung quanh Tần Ninh rung lên ầm ầm, cứ như muốn đột phá khỏi sự ngăn cản của chín cuốn Đan Điển, xông thẳng về phía Tần Ninh… "Thiên Việt, Thiên Thường!"
Lúc này người đàn ông áo bào đen cầm đầu quát lên: "Bắt đầu".
Hai người đứng bên cạnh lần lượt gật đầu.
Chỉ trong phút chốc, mười một bóng người đã bắn ánh sáng ra bốn phía giống như mười một vị thần trong trời đất đang ngạo nghễ đứng, như muốn phong ấn cả vùng trời này.
Người đàn ông áo bào đen cầm đầu nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: "Thiên Thú đã được nghe nói về tên tuổi của Cửu Nguyên Đan Đế từ xưa, biết được ngươi vô cùng mạnh mẽ, chưa bao giờ dám xem thường".
"Bây giờ Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận này chỉ để nhốt Tần công tử ngươi ở bên trong, nhưng nếu muốn giết ngươi thì trận này lại không làm được".
Giọng nói của Thiên Thú vô cùng uy nghiêm, quanh người có sương mù màu đen ngưng tụ, tiếp tục nói: "Vùng đất Thánh Táng này, thánh tộc Thiên Mục ta đã phải tốn bốn vạn năm để chế tạo ra, tụ tập một trăm mười tám linh uẩn của các cường giả trong Thượng Nguyên Thiên ba chục vạn năm".
"Truyền thừa bên trong đạo tràng Linh Uẩn cũng không phải là điểm chính, thứ chúng ta cần chính là linh uy của linh uẩn!"
"Linh uy là gì, chắc Tần công tử cũng biết nhỉ?"
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông tự xưng là Thiên Thú, cười nói: "Thiên phú bản nguyên của linh uẩn!"