Chiêm Dập tông chủ quát: "Hai người các ngươi ngăn cản hắn phá trận đi".
Khi Chiêm Dập vừa dứt lời, hai vị đế giả đỉnh phong đã lập tức phóng tới bên ngoài chân núi kia.
Ầm... Chỉ là còn chưa kịp đến bên ngoài chân núi, một tiếng nổ đã đột nhiên vang lên khiến hai người không ngừng lùi về sau.
Không ít người đều nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lần lượt thay đổi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến hai người Tần Vô Song và Diệp Cô đều không tưởng tượng được.
Hai người hoảng hốt ổn định thân thể, lại nhìn thấy có một bóng người đứng trước mặt, ngăn cản đường đi.
Đó là một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, tóc dài tùy ý buộc lên, dáng vẻ yểu điệu lại có mấy phần quyến rũ.
Ánh mắt của mọi người đều khẽ động.
Cô gái thật đẹp.
Trông còn lung linh xinh đẹp hơn cả Tô Uyển Nguyệt.
Lúc này, cô gái đứng trước người Tần Ninh không xa, nhìn về phía Tần Vô Song và Diệp Cô.
"Các ngươi không thể tới gần hắn".
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Không thể tới gần hắn?
Sắc mặt Diệp Cô và Tần Vô Song đều lạnh lẽo.
Hai người lại bị một người phụ nữ chặn lại!
"Là nàng!"
Trong đám người, có người hoảng sợ nói: "Thời Thanh Trúc".
Giờ phút này, không ít người cũng đã nhận ra Thời Thanh Trúc.
Dù sao trong khoảng thời gian này Tần Ninh vô cùng nổi tiếng, đương nhiên cũng có người hiểu rõ về mấy người bên cạnh hắn.
Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc, mấy người này vô cùng nổi tiếng.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Thời Thanh Trúc không biết tung tích, lúc này xuất hiện ở đây đã khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
"Hóa ra là người phụ nữ của Tần Ninh công tử!"
Tần Vô Song lạnh lùng nói: "Tiểu nha đầu, đừng tự tìm đường chết nữa".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói: "Là các ngươi đừng tự tìm đường chết thì có".