Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng chín con rồng dung nham kia dường như đã không có cách nào chống đỡ được áp lực của ba cuốn Đan Điển nữa.
Hơn nữa bên trong tháp cao, cột dung nham khổng lồ cũng đang bị sáu cuốn Đan Điển trấn áp chặt chẽ.
Từng giây một trôi qua.
Một tiếng răng rắc vang lên.
Cơ thể chín con rồng dung nham khổng lồ kia bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Mà khi thời gian dần dần trôi đi, vết nứt càng ngày càng rộng, khí tức làm người ta sợ hãi cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Ầm... Một tiếng vỡ vụn bộc phát ra.
Cơ thể khổng lồ dữ tợn của chín con rồng dung nham vỡ nát tan tành.
Mà lúc này, Tần Ninh bước chân ra, đi tới bên người Lý Nhàn Ngư.
"Đi!"
Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp túm lấy Lý Nhàn Ngư, trong nháy mắt đã quăng hắn ta ra khỏi cái hố.
Mà lúc này Tô Khuynh Nguyệt và Diệp Viên Viên đã sớm chuẩn bị, vững vàng đỡ lấy Lý Nhàn Ngư.
"Mau lên đây".
Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh, hô.
Chẳng qua là lúc này, Tần Ninh lại đứng yên tại chỗ.
Trong giây phút Lý Nhàn Ngư đi ra, xung quanh cơ thể Tần Ninh lại lập tức có mấy con rồng dung nham khác ngưng tụ.
Chẳng qua là lần này không phải chín con, mà là mười tám con! Mười tám con con rồng dung nham khổng lồ gào thét, phá vỡ sự trấn áp của ba cuốn Đan Điển, xông thẳng về phía Tần Ninh.
Ầm... Toàn bộ đại dương dung nham đã hoàn toàn bị dẫn hỏa.
Mà vào giờ phút này.
Tháp cao sụp đổ.
Thế giới trong cái hố lập tức lan tràn ra.
Cứ như trong nháy mắt này, mặt đất bị nuốt chửng vậy.
Tô Khuynh Nguyệt không nói hai lời, bốn vị trận sư xung quanh lập tức dựng lên một đại trận, bao vây đám người Cửu Tinh Lâu lại.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên.
Không chỉ là tòa tháp cao này mà từng con đường xung quanh lúc này cũng đều sụp đổ nghiêng ngả.
Mặt đất toàn bộ thành Thánh Táng trong nháy mắt này như bị nuốt chửng, từng căn nhà sụp đổ, mà dung nham cũng phun ra khỏi mặt đất, bọc lại hoàn toàn.