Nhưng bây giờ Tần Ninh mạnh cỡ nào, trong lòng mấy người lại biết.
Lúc này Chu Vô Dạ khẽ nói: "Sợ cái gì?"
"Có ba người chúng ta ở đây, không tới lượt hắn giương oai!"
Tần Ninh nghe vậy, khẽ mỉm cười nói: "Thật sao?
Ba cảnh giới đế giả sơ kỳ ở trước mặt ta mà còn dám giương oai sao?"
Giờ phút này Chu Vô Tưởng bước ra, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó sao?"
"Không phải ta cho rằng, mà ta chính là như thế!"
Tần Ninh nhìn về phía Chu Vô Tưởng, cười nói: "Trong khoảng thời gian này, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên ra lệnh truy sát mấy đệ tử và phu nhân của ta, nếu như ta không thể hiện một chút thì có vẻ không đủ coi trọng nhà họ Chu và nhà họ Nguyên các ngươi".
Lúc này, Tần Ninh không ngừng tới gần đám người, dừng lại ở vị trí cách xa hơn mười thước.
"Tần Ninh, ngươi đừng tự tìm đường chết!"
"Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta, yên tâm, ta còn yêu quý mạng mình hơn các ngươi nhiều!"
Lúc này Tề Tiêu Kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn không tiêu tan.
Chu Vô Tưởng, Chu Vô Dạ và Chu Vô Duyên đều nhíu mày lại.
Tần Ninh tới tìm bọn họ, đồng thời quang minh chính đại xuất hiện, đủ để chứng minh Tần Ninh có tự tin có thể đối phó với bọn họ.
Thế nhưng phần tự tin này đến từ chỗ nào?
"Không phải nhà họ Chu và nhà họ Nguyên vẫn luôn muốn xem rốt cuộc ta còn có thể dung hợp Đan Điển hay không sao?"
"Hôm nay sẽ cho các ngươi nhìn xem rốt cuộc là như thế nào!"
Tần Ninh mỉm cười, hai tay nắm lại.
Trong chốc lát, một luồng ánh sáng ngưng tụ ra trước người hắn.
Cảnh giới tôn giả tầng một.
Mà ngay sau đó, xung quanh cơ thể Tần Ninh, ánh sáng bắn ra bốn phía, tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi.
Bốn quyển Đan Điển tỏa ra bốn luồng sáng màu sắc, quay xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Mà khi bốn quyển Đan Điển ngưng tụ ánh sáng, Đan Điển thứ năm cũng ngưng tụ ra.
Cảnh giới tôn giả tầng bảy.
Dung hợp năm quyển Đan Điển khiến cho Tần Ninh từ cảnh giới tôn giả tầng một nhảy lên trở thành một vị cường giả cảnh giới tôn giả tầng bảy.