Tần Viễn Sơn đứng trước mặt Tần Ninh, gằn giọng nói: “Ninh Nhi, đừng làm bậy. Hôm nay là đại hôn của thượng quốc Cảnh Thiên, kể cả cháu có xuất phát ngay bây giờ thì cũng phải cần 7, 8 ngày mới có thể chạy tới đó!”
“Hôm nay chính là đại hôn…”
Tần Ninh lúc này kéo cánh tay của Tần Viễn Sơn.
“Nhị thúc, không sao đâu!”
Bàn tay Tần Ninh rơi xuống, giữa hai tay bỗng nhiên có 4 luồng ấn quyết xuất hiện.
Đông đông đông…
Ở học viện Thiên Thần cách mấy chục dặm, Tứ Tượng Thánh Trụ có rung động.
Kiếm Thanh Long!
Trục Bạch Hổ!
Lông Chu Tước!
Mai Huyền Vũ!
Lúc này đều xuất hiện, bỗng chốc tới phía trước Tần Ninh.
“Không cần 7, 8 ngày, nửa ngày là tới rồi!”
Tần Ninh lại lên tiếng, ầm một tiếng bỗng chốc vang lên.
Hoàng thất Bắc Minh, ở lòng đất dưới đại điện.
Bức tượng Minh Uyên cũng xảy ra rung động.
Lúc này, bức tượng đã phình to lên mấy trăm mét, trông sừng sững, phá đất mà ngoi lên.
“Xuất phát, thượng quốc Cảnh Thiên!”
Lời nói vừa dứt, bức tượng kia đã ngồi xuống.
Tần Ninh phi thẳng lên tới đỉnh đầu của bức tượng.
Bốn người Minh Ung, Thiên Ám cũng vội vàng đi theo.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và những người khác theo sát phía sau.