Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, đại ca, nhị ca đều trông rất u ám.
“Tâm Duyệt tỷ!”
Nhìn thấy Tần Tâm Duyệt đứng phía sau chú hai, Tần Ninh cười nói: “Đã lâu không gặp rồi, Tâm Duyệt tỷ, lần này, Hâm Hâm lại chọn một vị công chúa thượng quốc làm vợ cũng xứng với đệ ấy. Bây giờ chúng ta xuất phát, tới thượng quốc Đại Minh định hôn ước thôi!”
“Mấy ngày này đã để mọi chuyện bị trì hoãn, hại cả nhà phải đợi ta. Quả thật là có lỗi quá”.
Tần Tâm Duyệt nhìn Tần Ninh, giữa ấn đường u ám, trong hai mắt lại lấp lánh sương mù.
“Tâm Duyệt tỷ, sao vậy?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, không khỏi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Không sao, Ninh đệ, ta chỉ vui thay cho đệ, mừng thay cho Hâm Hâm thôi”.
“Nhưng, Hâm Hâm nói không muốn lấy Minh Thanh Thanh nữa, hơn nữa đã trở về thành Lăng Vân, đóng cửa khổ tu rồi”.
Tần Tâm Duyệt lại nói: “Ninh đệ, chưa nói cho đệ biết là sợ đệ lo lắng đệ ấy chịu ấm ức gì, lại ra mặt cho đệ ấy. Đệ yên tâm, chúng ta đã điều tra kỹ càng rồi, đệ ấy không chịu ấm ức gì cả, chỉ là cãi nhau với Minh Thanh Thanh thôi…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh lập tức trở nên lạnh lùng.
“Vở kịch này không lừa ta được đâu!”
Tần Ninh bỗng lên tiếng.
“Các ngươi đều là kẻ khốn nạn, khốn nạn!”
Bỗng những tiếng mắng chửi chợt vang lên.
Một người phụ nữ tóc dài tán loạn, phi thẳng tới xông vào Tần Ninh.
Bốp…
Một cái tát giòn giã, vung thẳng lên khuôn mặt của Tần Ninh.
“Tần Ninh, là ngươi, chính ngươi đã hại chết con trai ta!”
Ầm…
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh chỉ cảm thấy trong đầu vang lên những tiếng nổ không ngừng.
Người đang nói chính là thím hai.
Hắn biết, thím hai vẫn luôn không thích hắn, nhưng loại chuyện này, thím hai sẽ không nói đùa.
Hâm Hâm chết rồi?
Tần Ninh lúc này run rẩy toàn thân.
“Nói vớ vẩn cái gì thế, Hâm Hâm không chết, chỉ là bế quan thôi!”, Tần Viễn Sơn quát lên: “Người đâu, đưa phu nhân xuống đây!”
“Tần Viễn Sơn, Tần Tâm Duyệt. Người chết chính là con trai ông, em trai của con đấy. Các người lại vì sợ Tần Ninh mà không dám nói sao?”, người phụ nữ không nhịn nổi mà gào lên.
“Khốn nạn!”
Tần Viễn Sơn không kìm nổi mà quát lên: “Tần gia có ngày hôm nay, nếu không phải do Ninh Nhi thì sớm đã tan rã rồi. Nếu không phải do Ninh Nhi thì sao Hâm Hâm có thể tu hành ở trong học viện Thiên Thần?”
Mọi người có mặt ở đây, trừ người Tần phủ thì không có kẻ nào dám chỉ tay, múa chân với Tần Ninh.
“Kéo xuống!”, Tần Viễn Sơn không khỏi thét lên.
“Dừng tay!”