“Tần đại ca”, Minh Thanh Thanh cũng lo lắng nói: “Tam ca ca cực kỳ tốt với ta, Tần ca ca hãy cứu huynh ấy đi!”
“Ta đang cứu người mà!”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, đảm bảo sẽ trả lại một Minh Lãng Hiên hoàn chỉnh cho các ngươi”.
“Ông què, đánh đi!”
“Vâng!”
Mặc dù không hiểu Tần Ninh muốn làm gì, nhưng ông què vẫn ra tay.
Ông ta bay lên, thi triển ra thực lực to lớn của cảnh giới Địa Võ tầng bảy.
Minh Lãng Hiên chỉ ở cảnh giới Linh Luân tầng chín, trước mặt cảnh giới Địa Võ thì chẳng có nổi năng lực phản kháng.
Ông què đánh cho hắn ta một trận, không bao lâu sau, cả người Minh Lãng Hiên phồng lên như thùng nước.
“Huhu...”
Minh Lãng Hiên phát ra tiếng khóc, nhưng vẫn vung kiếm múa đòi giết người như cũ, giống hệt như một tên điên.
Tần Ninh đi đến trước mặt Minh Lãng Hiên, cơ thể sưng phồng đó.
Mà khi cơ thể sưng lên, người Minh Lãng Hiên cũng nổi lên rất nhiều đường vân đen trên đó.
“Quả nhiên là cổ độc của kiến gặm nhấm!”
Tần Ninh cười nhạt.
“Kiến gặm nhấm?”
Thiên Động Tiên cũng sửng sốt.
Loại kiến này thường là cổ độc được nuôi dưỡng và cực kỳ khó nuôi, nhưng lại cực dễ giết người.
Kiến gặm nhấm cực kỳ nhỏ, không thể phát hiện được bằng mắt thường, nhưng năng lực sinh sản cũng cực kỳ mạnh.
Nhưng nếu không có ai khống chế thì bình thường sẽ chẳng thể nào tiến vào trong cơ thể người được.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Hoàng đế Đại Minh, xem ra ông phải tra xem là kẻ nào hại Thái tử của ông rồi đấy!”
Nói xong, đầu ngón tay của Tần Ninh phóng ra một mũi linh khí.
Những tiếng lộp độp vang lên, những nốt phồng to tướng trên cơ thể Minh Lãng Hiên bị Tần Ninh phá vỡ, máu tươi chảy ra.
“Phụ hoàng...”
Minh Lãng Hiên yếu ớt cực kỳ.
“Đừng nói chuyện, đừng nói gì...”, Minh Già Vân kích động đến run cả tay.