Nhưng câu nói tiếp theo của Tần Ninh đã khiến sống lưng của gã ớn lạnh.
"Giờ giết ngươi không có ý nghĩa gì cả, phải giết ngươi trước mặt cha và ông nội của ngươi mới được!"
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta tha cho các ngươi một mạng là vì nể mặt lão tổ của các ngươi, nhưng bây giờ xem ra đã chẳng cần nữa rồi!"
Ngay khi Tần Ninh nói ra lời này, Dương Khởi Nguyên liền biến sắc.
Kẻ này muốn làm gì?
"Ta bây giờ cũng rất tò mò muốn biết cha và ông nội của ngươi sẽ làm cái gì!"
Tần Ninh xoay người đi thẳng.
Từng bóng người theo sau hắn bước ra khỏi tẩm cung.
Tần Ninh đứng ở phía trước đại sảnh, phóng tầm mắt ra xa.
Phía trên cung điện, ở độ cao hơn trăm thước, Thương Hư và Dương Dũng đang giao chiến.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, mấy tòa lầu cao bên dưới đều lần lượt sụp đổ.
Những hộ vệ xung quanh vẫn tiếp tục tụ tập, số lượng càng lúc càng đông.
Tần Ninh lúc này cũng bay thẳng lên nóc của tẩm cung, bên trong thành Linh Ương này ngoại trừ tẩm cung của hoàng đế thì đây chính là nơi cao nhất, đứng ở đây hắn có thể dõi mắt nhìn bốn phía, thấy hàng ngàn hộ vệ đang tập trung lại vây chặt nơi này.
Những hộ vệ kia, nhìn kỹ lại thì phần lớn đều có cảnh giới Linh Đài và cảnh giới Linh Luân, bước đi đều nhịp, trông rất thú vị.
"Ngồi ở đây đi, chuẩn bị xem một màn kịch hay!"
Tần Ninh nhìn chung quanh, nhẹ nói.
Sau đó, Tần Ninh ngồi xuống, lấy ra pho tượng rồi tiếp tục nghịch nó.
Ầm…
Một tiếng nổ lại vang lên, cả một tòa cung điện cũng đã sụp đổ.
Bóng dáng Dương Dũng đột nhiên đáp xuống, quần áo xộc xệch.
Thân là cường giả cảnh giới Địa Võ đỉnh cao, nhưng đối mặt với cảnh giới Thiên Võ nhất biến, ông ta vẫn không thể nào chống đỡ nổi trong một thời gian dài.
“Dương Dũng, lão phu há có thể bại trong tay nhà ngươi?”, Thương Hư kiêu ngạo nói: “Hôm nay các ngươi phải đền mạng cho Triệt nhi của ta!”
"Bảo vệ cựu quốc chủ!"
Giọng của Dương Thiên Thủ đột nhiên vang lên vào lúc này.
Xung quanh, mười mấy cao thủ cảnh giới Địa Võ từ tầng 5 trở lên đều đã xuất hiện, lao thẳng về phía Thương Hư.
"Ỷ đông hiếp ít?"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, bóng dáng của Thương Nhất Tiếu cũng xuất hiện vào lúc này.
Sau lưng ông ta, bảy tám cường giả cảnh giới Địa Võ cũng đồng thời lao tới.
"Thương Nhất Tiếu!"
Nhìn thấy Thương Nhất Tiếu đích thân tới, ánh mắt của Dương Thiên Thủ tỏ vẻ kinh hoàng, nhưng trên khóe miệng lại hiện lên một nụ cười khó hiểu.
"Hoàng thượng!"
Một tiếng bẩm báo đột nhiên vang lên, nói: "Đế quốc Bắc Minh đã mang theo mấy chục người từ bốn đế quốc lớn khác đánh vào hoàng cung rồi!"
"Cái gì?"
Dương Thiên Thủ tức giận nói: "Bọn chúng điên rồi sao?"
"Hoàng thượng, những người đó cứ luôn miệng nói... muốn tìm Tần Ninh!"
Tần Ninh?
Dương Thiên Thủ quát: "Làm sao trẫm biết được hắn đang ở đâu chứ?"
"Khốn kiếp!"
Dương Thiên Thủ tức giận nói.
Bây giờ bốn đế quốc lớn kia lại đến xem náo nhiệt sao?
Chỉ vì Tần Ninh mà dám công khai đối địch với thượng quốc Linh Ương, bọn chúng muốn chết sao?
"Xem ra Tần Ninh đã đến thành Linh Ương!"
Dương Thiên Thủ trầm giọng quát: "Truyền khẩu dụ của ta, tất cả mọi người đi tìm Tần Ninh, tìm được thì giết không tha!"
Soạt...
Ngay lập tức, đám hộ vệ tản ra bốn phía.
"Tìm ta làm cái gì? Các người cứ làm tiếp chuyện của mình đi chứ!"
Một giọng nói bỗng cất lên, vang rền như tiếng sấm.
Tần Ninh đang đứng trên nóc đông cung, giọng nói tràn đầy linh khí của hắn bay đi, truyền ra xa ngàn thước.
Dương Thiên Thủ nhìn thoáng qua, biết được vị trí của Tần Ninh.
"Ở đằng kia, tất cả các ngươi phải giết được tên nhóc đó bằng mọi giá!"
"Ai dám?"
Soạt soạt soạt, hàng chục bóng người đã lần lượt lao ra vào lúc này.
Minh Ung và Thiên Ám mang theo nhiều cao thủ từ bốn đế quốc lớn đã lần lượt xuất hiện.
Tần Ninh được bảo vệ chặt chẽ ở giữa.
"Được được được, ta thấy các ngươi đều tạo phản hết rồi!"
Dương Thiên Thủ vô cùng phẫn nộ.
“Là do thượng quốc Linh Ương của ngươi muốn chết!”, Thương Hư điên cuồng quát lớn.
Một thượng quốc lớn lại đi ám sát thái tử điện hạ của đế quốc Thương Nghiễm, đây chính là hành động tuyên chiến.
Nếu như đế quốc Thương Nghiễm bỏ qua chuyện này, thì chẳng khác nào con rùa rụt đầu!
"Hôm nay lão phu nhất định tiêu diệt cả ba đời nhà các ngươi!"
Thương Hư lại điên cuồng quát.
"Ha ha..."
Một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên vào lúc này.
Bóng dáng của Mộc Vấn Phong đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
“Mộc huynh, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?”, nhìn thấy Mộc Vấn Phong, Dương Thiên Thủ lập tức vui vẻ.
"Đương nhiên!"
Mộc Vấn Phong gật đầu.
"Tốt!"
Dương Thiên Thủ quay lại nhìn Dương Dũng.
Ngay lập tức, Dương Dũng bước lên phía trước quát lớn: "Cho dù ông có cảnh giới Thiên Võ thì hôm nay cũng sẽ là ngày tàn của ông!"
"Hửm?"
Thương Hư cau mày.
Dường như Dương Dũng đang có âm mưu gì đó.
"Cờ Thiên Cương, chấn thiên cương, vạn pháp sát, thiên cương trận, mở!"
Lời này vừa dứt, khí tức điên cuồng bắt đầu được phóng thích ra từng hồi.
Bên trong hoàng cung Linh Ương, một cỗ cương khí bỗng dâng lên nghi ngút.
Từng đạo cương khí ngưng tụ lại phía trên đỉnh đầu của Dương Dũng, biến thành bóng dáng của một người khác.
Một hư ảnh màu xanh được cương khí ngưng tụ tạo thành.
Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng.
Con người vừa được hình thành kia toàn thân mặc chiến giáp sáng bóng, ngạo nghễ đứng yên, toàn thân ngưng tụ huyết tinh khí nặng nề.
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang tột độ.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Thương Trạch Vương đứng bên cạnh Tần Ninh không khỏi kinh ngạc.