Lời mắng chửi này khiến Tần Ninh nhíu mày.
Mộc Dung Nhi hừ một tiếng nói: "Tiện nhân, ta thấy ngươi đã sớm cùng với tên nhãi nhép này gian díu với nhau rồi, cái gì mà tỳ nữ chứ, sợ là ngươi đã làm những chuyện đồi bại dưới thân của tên nhãi nhép này không biết bao nhiêu lần rồi..."
"Ông què, vả miệng!"
Một lời nói lạnh lùng vừa rơi xuống, thì ngay lập tức thanh âm xé gió bá đạo lại vang lên.
Chát…
Ngay tức khắc, thân thể mảnh mai của Mộc Dung Nhi ngã phịch xuống đất, toàn bộ một bên má của cô ta đã sưng to, còn có máu chảy ra từ khóe miệng.
Thiên Động Tiên vốn đã nhân từ mà nhẹ tay, nhưng rốt cuộc Mộc Dung Nhi vẫn không thể chống đỡ nổi một cái bạt tai của cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 3.
"Ông dám đánh ta?"
Má của Mộc Dung Nhi sưng lên, máu chảy ra từ khóe miệng, hoàn toàn choáng váng.
Tần Ninh lại dám bảo người đánh cô ta!
"Đánh ngươi đó thì sao!"
Tần Ninh hờ hững nói: "Sương Nhi là tỳ nữ của ta, muốn đánh muốn mắng cũng chỉ có một mình công tử ta đây được phép. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây lải nhải, chỉ trỏ? Không giết ngươi đã là ban ơn cho ngươi rồi".
Lời này vừa nói ra, cả Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều hoang mang.
Hai người thân là hoàng đế của đế quốc, có sóng gió gì mà chưa gặp qua đâu.
Thế mà hôm nay, bọn họ thực sự đã được mở mang tầm mắt.
Tần Ninh đến từ đế quốc Bắc Minh, còn Mộc Dung Nhi là công chúa của thượng quốc Mộc Diệp.
Một bên là một đế quốc đáng thất vọng, có thể mất đi danh hiệu đế quốc bất cứ lúc nào.
Còn một bên là một thượng quốc uy danh hiển hách.
Nếu Mộc Dung Nhi giết Tần Ninh thì bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc đến thế, nhưng đằng này, chính Tần Ninh lại dám bảo người vả miệng Mộc Dung Nhi.
Nhóc con này không sợ chết sao? Không sợ bị diệt quốc sao?
"Đại ca…"
Nước mắt của Mộc Dung Nhi lập tức rơi xuống, sau đó cô ta ôm mặt khóc lớn.
Khuôn mặt của Mộc Phong Tiêu lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tần Ninh dám ra tay không chút lưu tình ngay trước mặt của gã.
“Tần Ninh, ngươi có biết là ngươi đang tự tìm đường chết không?”, Mộc Phong Tiêu lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi lập tức xin lỗi muội muội của ta, thì ta sẽ không so đo sai lầm của đế quốc Bắc Minh ngươi nữa”.
Mộc Phong Tiêu đã nói rất rõ ràng.
Không so đo với đế quốc Bắc Minh, tức là vẫn sẽ so đo với Tần Ninh.
Tên nhóc này quá cuồng vọng, lần này đã tự đâm đầu vào chỗ chết rồi.
"Xin lỗi?"
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Ngươi không nghe thấy ta nói cái gì sao? Ta tha mạng cho cô ta đã là ban ơn cho cô ta rồi".
Điên rồi!
Hết sức cuồng vọng!
Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi thầm ngưỡng mộ Tần Ninh trong lòng, đối mặt với Mộc Phong Tiêu, một trong cửu tài vạn quốc, đại hoàng tử thượng quốc Mộc Diệp, mà hắn lại dám nói như vậy.
Tên nhóc này nếu không phải bị điên thì chắc là phải có giấu lá bài tẩy trong người, cho nên mới không sợ chết.
"Muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi".
Mộc Phong Tiêu hừ lạnh một tiếng, phất tay.
"Mộc Vấn Phong, Mộc Vấn Vũ, ngăn lão già kia lại, tên nhóc này, chính tay ta sẽ giết chết hắn".
Soạt...
Lời nói của Mộc Phong Tiêu vừa dứt, hai bóng người đã trực tiếp phóng ra.
Sắc mặt của ông què vô cùng lạnh lùng, kiếm máu Sinh Tử cũng đã vung lên.
"Kiếm máu Sinh Tử".
Sắc mặt của Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ vào lúc này đã hơi thay đổi.
Kiếm máu Sinh Tử là một thanh kiếm hiển hách, tương truyền đã biến mất hàng vạn năm, thanh kiếm này đã từng được Minh Uyên đại đế sử dụng, ẩn chứa đế uy, giết người vô số, hung danh truyền xa.
"Đồ tốt".
Mộc Phong Tiêu vỗ tay nói: "Lấy thanh kiếm đó cho ta!"
"Vâng!"
Hai lão cường giả trong chớp mắt phóng ra ngoài.
Thiên Động Tiên mỉm cười chế nhạo, không nói một lời.
Mộc Phong Tiêu vào lúc này vô cùng phấn khích.
"Tần Ninh, không có lão già này bảo vệ ngươi, ta muốn giết ngươi cũng dễ như giết một con chó vậy!"
Mộc Phong Tiêu vô cùng tự tin với thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 9 của mình.
"Giết ta? Ngươi cũng xứng sao?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Mộc Phong Tiêu, sau đó chế nhạo nói: "Muốn giết ngươi, ta còn chẳng cần phải nhấc tay".
"Tỳ nữ của ta có thể giết ngươi dễ dàng như giết một con chó vậy".
Diệp Viên Viên cầm roi dài bước ra ngoài một bước, thân thể tinh xảo lả lướt ẩn hiện bên dưới lớp áo dài.
Phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ, lại thêm khí tức cao ngạo lạnh lùng, khiến cho người ta phải kinh sợ đến ba phần.
Cảnh giới Linh Phách!
Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đứng một bên ngay lập tức choáng váng.
Tần Ninh này thật sự đến từ đế quốc Bắc Minh sao?
Hắn có một vị cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 3 bảo vệ.
Vân Sương Nhi, công chúa của đế quốc Vân Lam, một trong mười đế quốc hàng đầu, lại là tỳ nữ thân cận của hắn.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một tỳ nữ nữa của hắn, tuổi tác không lớn, nhưng thực lực đã đạt tới cảnh giới Linh Phách.
Đùa nhau sao?
Trên toàn bộ Cửu U đại lục, có bao nhiêu người sống cả đời cũng chưa chạm được tới cảnh giới Linh Phách, nhưng Diệp Viên Viên ở tuổi 17, 18 đã đạt tới cảnh giới Linh Phách, chuyện này đúng là khủng bố.
Ngay cả Mộc Phong Tiêu, một trong cửu tài vạn quốc cũng không phát triển nhanh bằng nàng.
Cô gái này là ai? Họ chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhưng nàng lại có thiên phú kinh khủng như thế.
"Ta sẽ đấu với ngươi!"
Diệp Viên Viên lãnh đạm nói: "Nếu ngươi thắng được ta thì ngươi mới có tư cách khiêu chiến công tử của ta".
Lời này vừa nói ra, Mộc Phong Tiêu liền sững sờ.
Mặc dù gã có cảnh giới Linh Luân tầng 9, nhưng giữa cảnh giới Linh Luân và cảnh giới Linh Phách là cả một khoảng cách vô cùng lớn.
Tần Ninh này có lai lịch như thế nào, người bên cạnh hắn không có kẻ nào là đơn giản.
"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?"
Thần sắc của Mộc Phong Tiêu lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.
"Giết!"
Trong chớp mắt, Mộc Phong Tiêu lao ra, trường kiếm trong tay đâm tới.
Diệp Viên Viên không tránh né chút nào, trực tiếp nghênh chiến.
Trong lúc này, ông què đang cầm kiếm máu Sinh Tử chém giết quyết đoán, áp chế hai vị cảnh giới Địa Võ tầng 2 là Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ, khiến cho bọn họ không thể nào ngẩng đầu lên được.
Diệp Viên Viên tay cầm roi dài, phong thái mạnh mẽ anh dũng, liên tục quật về phía Mộc Phong Tiêu.
Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi không dám manh động.
Bên cạnh Tần Ninh, con bò xanh vẫn đang nhìn hai người chằm chằm.
"Kiếm Thanh Long, trảm!"
Mộc Phong Tiêu đang cầm một thanh trường kiếm, uy lực như hổ gầm, nhưng vẫn bị Diệp Viên Viên trấn áp.
"Ngươi cho rằng chỉ như vậy mà đã có thể thắng được hoàng tử ta sao?"
Mộc Phong Tiêu đã vô cùng tức giận.
"Thánh thể, mở!"
Quát lên một tiếng, từ bên trong thân thể của Mộc Phong Tiêu bộc phát một luồng khí thế cường bạo, một kiếm đánh văng Diệp Viên Viên.
Thánh thể!
Thánh thể của Mộc Phong Tiêu cuối cùng đã được mở ra.
Lan Tiếu không khỏi nói: "Linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể, người có một trong sáu đại thể chất này đều là thiên tài tuyệt thế".
"Thánh thể mở ra, sức chiến đấu của Mộc Phong Tiêu đã gần đạt tới cảnh giới Linh Phách. Bây giờ cô gái kia e rằng không thể nắm được thế thượng phong nữa".
Trên Cửu U đại lục, sự tồn tại của linh thể đã là rất hiếm rồi.
Mà sự tồn tại của thánh thể lại càng hiếm hơn, trong hàng tỷ người, muốn tìm được một người cũng vô cùng khó.
Là đại hoàng tử của thượng quốc Mộc Diệp, Mộc Phong Tiêu có thánh thể và cảnh giới Linh Luân tầng 9, không hề khó hiểu khi được xếp vào hàng ngũ cửu tài vạn quốc.
Vào lúc này, Mộc Phong Tiêu tràn đầy sát khí, khí thế càng lúc càng cường bạo.
"Viên Viên, cô ngẩn người cái gì?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Mũi của cái tên đó nở to muốn bằng cái mặt luôn rồi, không giết đi thì còn giữ lại làm gì?"
Dáng vẻ của Diệp Viên Viên lúc này vô cùng lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng thay đổi lớn nhất là chính là khí tức.
Khí tức của cảnh giới Linh Phách tầng 1, giờ phút này đã biến hóa thần tốc, thăng lên cảnh giới Linh Phách tầng 3.