Tần Ninh ngồi xuống, vuốt ve búa Liệt Thiên, phảng phất như đang tự nói chuyện một mình: “Năm xưa Minh Uyên Đại Đế cùng viện trưởng học viện Thiên Thần sắc phong ba hoàng bảy vương, thì ba mươi bảy người này đều lập lời thề máu rằng con cháu đời sau vĩnh viễn không được ra tay với hoàng thất Bắc Minh”. “Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, Vô Song Vương của đế quốc Vô Song lại quên đi điểm này”. “Người xưa có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, đế quốc Vô Song không báo đáp thì thôi, lại còn đi tham lam của cải của ân nhân, thật sự đáng chết”. “Mà Nguyên Phong Không vẫn chưa có ý xấu với đế quốc Bắc Minh, lại hết lòng vì tổ huấn, nếu chết như vậy thì ta cũng không đành lòng”. Diệp Viên Viên gật đầu, Dường như Tần Ninh là một người rất trọng tình cảm. “Công tử tốn bao nhiêu công như vậy để đổi lấy búa Liệt Thiên là có ý gì?” “Ý gì sao? Có nhiều lắm. Búa Liệt Thiên này có hiệu quả cực kỳ mạnh trong Vạn Linh vực đấy”. Tần Ninh nhếch miệng cười: “Mấy ngày nữa, Tiểu Viên Viên sẽ biết thôi”. Tiểu Viên Viên? Ta nhỏ chỗ nào? Diệp Viên Viên quay mặt đi, không nhìn Tần Ninh nữa. Mặt khác, khi Nguyên Phong Không quay lại đội ngũ, Nguyên Chính thấy vậy thì lập tức vui vẻ nói: “Phụ hoàng giết chết Tần Ninh rồi sao?” Hắn ta vừa nói ra khiến Nguyên Phong Không tát cho một cái, mắng rằng: “Câm miệng”. “Chúng ta đi thôi!” Nguyên Phong Không không giải thích gì thêm, dẫn theo Nguyên Chính rời đi. Bá chủ Khưu Bình và bá chủ Mộc Nguyên ở bên cạnh cũng không hiểu gì, ba đại đế quốc chậm rãi rời đi. Đỉnh núi cũng khôi phục sự bình tĩnh. Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiếp tục chờ đợi. Thời gian chậm rãi trôi đi, mười ngày dần đi qua. Mười ngày này, Tần Ninh luôn vuốt ve búa Liệt Thiên, làm cho Diệp Viên Viên không hiểu gì. Dường như búa Liệt Thiên trở thành chân tay của Tần Ninh vậy, hắn không nỡ buông. Đến ngày thứ mười, đỉnh núi vốn đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng vang lên. Cửa cổ mở ra, một bóng người xinh đẹp sải bước. Một luồng hơi thở độc đáo tỏa ra. Trong nháy mắt, hơi thở khiến người ta cảm thấy rất cổ xưa. Vân Sương Nhi đã xuất quan! Một khí thế thần uy được tỏa ra. Chứng kiến khí thế đó, Tần Ninh mỉm cười. “Cảnh giới Linh Luân tầng một!” Diệp Viên Viên lúc này cũng líu cả lưỡi. Mười ngày, cảnh giới Linh Đài tầng một lên cảnh giới Linh Luân tầng một. Tốc độ tăng cấp của Vân Sương Nhi thật sự quá nhanh. “Coi như tạm được!” Tần Ninh gật đầu. “Cảm ơn công tử”
Vân Sương Nhi khẽ cúi người, sắc mặt kích động đến ửng hồng. Hàng chục tháng trước, cô ấy còn đang không thể tu hành, sắp phải gả cho thái tử thượng quốc Linh Anh. Nhưng hôm nay, chỉ một tháng, cô ấy đã là võ giả cảnh giới Linh Luân. Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách, bốn cảnh giới lớn trong các đại đế quốc đều được xưng là cao thủ. Còn về cảnh giới Linh Phách thì lại là cường giả chí tôn, vượt qua cảnh giới Linh Phách là cảnh giới Địa Võ, thì là cường giả mũi nhọn. Mấy tháng trôi qua, từ một cô gái không thể tu luyện, cô ấy trưởng thành và trở thành cao thủ cảnh giới Linh Luân. Thật sự đúng là giấc mộng. “Đứng dậy đi”, Tần Ninh cười đáp: “Có là gì đâu, tương lai hai cô sẽ trở thành những nữ hoàng. Đừng nói là cảnh giới Địa Võ, dù là Thiên Võ thì cũng được, miễn là có công tử ta ở đây”. Tần Ninh duỗi eo, cười nói: “Sương Nhi đã xuất quan rồi thì chúng ta gọi nhóm Vân Khánh Tiêu và Minh Ung đến đây xuất phát thôi”. “Xuất phát? Chúng ta đi đâu vậy công tử?” “Cô ngốc này, cảnh giới của hai người nâng lên rồi thì công tử ta cũng phải bắt đầu chứ!” Tần Ninh mỉm cười bước đi. Ba người lại quay về sơn cốc ban đầu. Lúc này, nhóm Vân Khánh Tiêu cùng Minh Ung, Thiên Ám đều đang yên tĩnh chờ đợi. Nhìn kỹ thì bọn họ đều đã nâng cấp
Thiên Ám và Minh Ung đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một. Ông què thì lên cảnh giới Địa Võ tầng hai. Mà Vân Khánh Tiêu cùng Vân Khánh Ngữ tuy chưa nâng cấp nhưng khí thế cơ thể lại rõ ràng tăng lên. Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm cũng có nâng cấp. “Ơ? Tiểu Phi đâu?” Tần Ninh nhìn nhóm người nhưng không thấy Lăng Tiểu Phi đâu, kinh ngạc hỏi. “Là thế này!” Minh Ung giải thích: “Vốn dĩ Tiểu Phi cùng chúng ta ở đây chờ đợi, nhưng khi đột phá lên cảnh giới Linh Phách tầng một thì cô bé như có cảm ứng gì đó, bèn dẫn Tiểu Thanh rời khỏi đây, đi về phía sông Tây rồi”. “Ồ?” Tần Ninh lập tức mỉm cười. Vốn dĩ hắn còn định tự mình đưa Tiểu Phi qua đó, không ngờ cô nhóc này đã tự đi rồi. “Cảnh giới Linh Phách tầng một, có Tiểu Thanh đi cùng chắc sẽ không sao đâu”. Tần Ninh cười nói: “Đã vậy thì chúng ta cũng hoạt động thôi!” Mười mấy người lập tức khởi hành. Lúc này đoàn người đi qua dãy núi, dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh nên cực kỳ ít gặp linh thú cản đường. Dần dần, nhóm người đã nhìn thấy một dãy núi cao chọc trời. “Đến rồi!” Tần Ninh nhìn đến dãy núi cao nhất thì cười nói: “Núi Bắc Uyên, là đỉnh núi cao nhất và hùng vĩ nhất trong khu vực núi Bắc Uyên!” Nhóm người Vân Khánh Tiêu và Minh Ung nhìn thấy thì kinh ngạc vô cùng. Đỉnh núi lớn như vậy không hiếm gặp ở Cửu U Đại Lục, nhưng cao chọc trời thế kia thì đúng là không nhìn thấu được. “Lên núi!” Tần Ninh mỉm cười nói. Soạt soạt soạt. Nhưng lúc này đột nhiên có những âm thanh xé không gian bay lên. Từ eo núi có những người bay ra, nhìn đám Tần Ninh chằm chằm. “Các ngươi là ai?” Người trung niên đứng đầu nhìn bọn họ, kiêu ngạo nói: “Nơi này đã bị đế quốc Thương Nghiễm, Vân Dương, Đại Tiễn, Nam Việt, Đông Giang chúng ta chiếm cứ rồi, các ngươi mau chóng rời khỏi đây đi!” Người đó nói ra một tràng dài tên của năm đế quốc, khiến sắc mặt của Minh Ung và Vân Khánh Tiêu trở nên khó coi. Năm đế quốc này thuộc mười đế quốc nổi danh. Trong đó, tổ thượng của đế quốc Vân Dương chính là một trong mười tám thiên tướng, thiên tướng Dương Thạc. Còn đế quốc Thương Nghiễm lại càng khủng hơn, tổ thượng chính là một trong chín soái, nguyên soái Thương Hư. Ba hoàng bảy vương chín soái mười tám thiên tướng, đó là những nhân vật vô cùng nổi danh trên Cửu U Đại Lục vào hàng chục ngàn năm trước. Đế quốc Thương Nghiễm hiện giờ có thể nói là đế quốc đứng đầu, một vài thượng quốc còn không dám động vào nữa. Năm đại đế quốc lại đến nơi này. Tần Ninh nhìn người đứng đầu, bình tĩnh hỏi: “Thế ngươi là ai?” “Hừ, ta là quốc sư của đế quốc Đông Giang, Phạm Đông Lưu”. Phạm Đông Lưu kiêu ngạo nói: “Bớt lời lại, mau chóng rời khỏi đây đi”. “Vậy à?” Tần Ninh chắp tay, cười nhạt: “Ngươi cũng nói ít thôi, mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không ta sẽ chém chết ngươi!” Lời này nói ra khiến nhóm Minh Ung cùng Vân Khánh Tiêu kinh ngạc. Bọn họ nhìn Tần Ninh, sững sờ đứng đó.