Cách đây hàng vạn năm, đế quốc Bắc Minh đã phát triển thành thượng quốc, cương quốc, quốc lực hùng hậu, có lãnh thổ rộng lớn trên Cửu U đại lục, ngay cả tông môn đứng đầu Cửu U đại lục cũng phải kiêng dè.
Vào thời điểm đó, Minh Uyên đại đế được gọi là Minh Uyên thủy tổ, còn Thiên Thanh Thạch được gọi là viện trưởng Thiên Thần.
Một người là hoàng đế của cương quốc, cai quản lãnh thổ rộng lớn, người còn lại thì khai sinh ra một học viện, đạt tới cấp độ tông sư.
Sau đó, Minh Uyên thủy tổ đã bắt đầu phong vị cho những thuộc hạ trung thành của mình.
Mà trong số đó, nổi danh nhất chính là 3 hoàng, 7 vương, 9 soái cùng 18 thiên tướng.
Trong số 37 người này, người nào cũng là thiên tài tuyệt thế, còn sinh ra một thế hệ con cháu vô cùng xuất chúng.
Xích Thiên Khung nhếch miệng, chế giễu nói: "Nghĩ cũng buồn cười, đế quốc Bắc Minh ngày trước đúng là danh xứng với thực, đứng đầu Cửu U đại lục, mà mấy vị hoàng thân vương giả đó đều trung thành nghe theo hiệu lệnh của Minh Uyên thủy tổ".
"Nhưng bây giờ, hậu nhân của 37 vị đại năng đó đều đã là người thống trị các đế quốc, thượng quốc, cương quốc, ngược lại thì hậu nhân của chính Minh Uyên đại đế lại càng lúc càng tệ, thế hệ sau tệ hơn thế hệ trước".
"Điều đó dẫn đến chuyện đế quốc Bắc Minh bây giờ đã hoàn toàn sa sút, cơ hồ sắp mất luôn cả danh hiệu đế quốc".
"Ngươi…"
Bị người ta coi thường ngay trước mặt như vậy, Minh Ung tất nhiên rất tức giận.
Đế quốc Bắc Minh đã trải qua một thời gian dài suy thoái, chính là do từng thế hệ một tích lũy xuống, ông ta bây giờ là hoàng đế của đế quốc Bắc Minh nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có thể cố gắng hết sức mình.
"Tức giận cái gì?"
Tần Ninh nhìn Minh Ung nói: "Lão ta nói không sai, hậu nhân của thuộc hạ Minh Uyên thủy tổ bây giờ người nào cũng tiếng tăm lừng lẫy, đế quốc Bắc Minh của ông đúng là yếu kém".
"Tần công tử..."
Minh Ung không khỏi cười khổ, đáp lời: "Công tử cũng biết đấy..."
"Chỉ có điều, tuy là nói không sai, nhưng Xích Thiên Khung ông có tư cách gì để nói những lời này?"
Tần Ninh xoay người, nhìn về phía Xích Thiên Khung, không nhịn được mà nở nụ cười: "Ít nhất đế quốc Bắc Minh đã từng có thời huy hoàng. Đế quốc Xích Nguyệt của ông là cái thá gì? Ông mà cũng xứng để đứng ở đây chỉ điểm sao?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng.
Tại đây, có một thiếu niên 16, 17 tuổi đang tung hoành, dám lên tiếng khiển trách một vị hoàng đế của đế quốc khác.
Mọi người đều cảm thấy chuyện này thật điên rồ.
Trong lòng Minh Ung lúc này lại rất vui.
“Xích Thiên Khung ơi là Xích Thiên Khung, ngươi xúc phạm ta thì không sao, nhưng dám làm cho Tần Ninh không vui, thì ngươi cũng sẽ chẳng yên thân đâu”, Minh Ung vui vẻ thầm nhủ.
“Đồ khốn kiếp, ngươi thật sự cho rằng mình có Thiên Động Tiên làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì cũng được sao?”, Xích Thiên Khung quát lên: “Ngươi cho rằng bọn ta bao năm qua không có động tĩnh, là nhàn rỗi sao?”
Xích Thiên Khung lạnh lùng đảo mắt, sau đó quát lớn: "Làm phiền đế quốc Thanh Lam cùng đế quốc Đông Hoa tới hỗ trợ!"
Lời nói vừa dứt, một đám người đông như chim muông liền chạy tới, vây chặt phía trước võ trường.
Đế quốc Thanh Lam!
Đế quốc Đông Hoa!
Nghe đến tên của hai đế quốc này, trong lòng Minh Ung không khỏi kinh ngạc.
Xem ra tin tức về việc Huyền Minh đại trận có thể tự mình mở ra đã lan truyền quá nhanh, khiến cho nhiều người không thể ngồi yên.
"Ha ha, Xích Thiên Khung, không ngờ một tên nhóc chưa đủ lông cánh lại có thể khiến cho ngươi bẽ mặt!"
Một tràng cười vang lên, kế đến lại có mấy chục người đáp xuống đất, nhìn những người đang có mặt.
Trong số đó có hai người mang khí tức vô cùng uy mãnh, rõ ràng là có thực lực cao hơn những người khác rất nhiều.
Không chỉ vậy, mấy chục người đi theo phía sau hai người đó cũng có khí tức hùng hậu, rõ ràng là không có ý tốt.
"Thanh Nguyên Thái!"
"Hoa Thiên Đô!"
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt của Minh Ung liền trở nên khó coi.
Đế quốc Thanh Lam và đế quốc Đông Hoa tuy không nằm trong mười đế quốc hàng đầu, nhưng trong số hàng ngàn đế quốc, họ cũng thuộc vào hàng bậc nhất.
Lần này đến, chỉ sợ không có mục đích gì tốt.
Hơn nữa, hai đế quốc này đều đang bám vào đế quốc Vô Song, một trong mười đế quốc hàng đầu.
Đế quốc Vô Song, một trong mười đế quốc hàng đầu, tổ tiên là chính là một trong 18 thiên tướng.
Lại nói, thực lực của riêng hai đế quốc này cũng không hề yếu.
Người gọi là Thanh Nguyên Thái có mái tóc hoa râm, nhìn Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên, sau đó nói: "Ba người các ngươi không thể bảo vệ được đế quốc Bắc Minh. Minh Uyên thủy tổ năm đó vô cùng hùng mạnh, nhưng bây giờ, thế đạo đã thay đổi".
"Bây giờ, lão phu cho các ngươi một lựa chọn, giao Tần Ninh cho đế quốc Xích Nguyệt, sau đó cắt 16 châu quận giao lại cho bốn đại đế quốc bọn ta làm quà tạ lỗi!”
Thanh Nguyên Thái lãnh đạm nói: "Nếu các ngươi làm theo lời ta thì chuyện này xem như bỏ qua, còn bằng không, lão phu cũng không bảo đảm cho các ngươi nữa, quân đội của bốn đại đế quốc sẽ tiến thẳng tới đây để nghiền nát đế quốc Bắc Minh".
“Ngươi dám!”, Minh Ung kích động quát lên.
“Ngươi quát cái gì?”, Hoa Thiên Đô lúc này cũng lãnh đạm nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đó Minh Ung, nếu không thì đế quốc Bắc Minh của ngươi ngồi đó chờ diệt vong đi!"
"Khẩu khí lớn lắm".
Tần Ninh lúc này tiến lên, liếc mắt về phía đám người kia.
Tần Ninh cảm thấy rất khó chịu khi hậu nhân của đồ tôn hắn bị ức hiếp như vậy.
"Ông què, khâu cái miệng hôi hám của hai kẻ này lại cho ta".
"Vâng!"
Thiên Động Tiên bước tới ngay lập tức, quả quyết sát phạt.
Kiếm máu Sinh Tử kết hợp với thực lực cường đại của cảnh giới Địa Võ tầng 1, làm nổi lên một tầng sát khí đẫm máu.
Cả Thanh Nguyên Thái và Hoa Thiên Đô cũng lạnh lùng bước về phía trước.
Cho dù Thiên Động Tiên mạnh tới cỡ nào, thì ông ta cũng chỉ có cảnh giới bằng với bọn họ mà thôi, đều là cảnh giới Địa Võ, ai sợ ai còn chưa biết đâu!
Hai đế quốc của họ đi theo đế quốc Vô Song, một trong mười đế quốc đứng đầu, có thể nói là càng lúc càng phát triển lớn mạnh, hai vị cảnh giới Địa Võ xuất hiện bên trong đế quốc thì quyền phát biểu cũng cao hơn.
Ba người ngay lập tức giao chiến với nhau.
Lúc này, Xích Thiên Khung nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
"Bây giờ thì không ai có thể bảo vệ ngươi nữa đâu Tần Ninh".
Bốn vị đế vương cảnh giới Linh Phách tầng 9 lúc này cũng đã bắt đầu ra tay.
Minh Ung và Thiên Ám vội vàng bảo vệ Tần Ninh.
Tuy nhiên, đế vương của bốn đại đế quốc đều là cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 9, chỉ có hai người Thiên Ám và Minh Ung thì không thể nào ngăn cản nổi.
Kinh Kha, hoàng đế đế quốc Kính Nguyệt, cùng với Lãng Động Vân, hoàng đế đế quốc Thiên Lang, giờ phút này cũng đang lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy vậy, khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.
Keng...
Đột nhiên vào thời khắc này, một tiếng đàn vang lên cùng với thanh âm xé gió dội vào hư không, ngay sau đó lại có một luồng linh kiếm xuyên thẳng qua không trung, phóng về hướng của hoàng đế Kinh Kha.
Cùng lúc đó, lại có một tiếng sáo khác vang lên, giữa không trung chấn động, một làn sóng quét thẳng về phía Lãng Động Vân.
Trong phút chốc, hai vị hoàng đế đã bị ngăn cản.
"Phụ hoàng, nhị thúc!"
Tiếng đàn và tiếng sáo hòa quyện vào nhau ngay sau lưng của Tần Ninh, rồi lại có hai bóng người từ trên bầu trời, một người ôm đàn, một người cầm sáo, nhẹ nhàng phất tay áo hạ xuống.
"Tần công tử".
Lãng Động Vân và Kinh Kha cuối cùng cũng biến sắc.
Vân Khánh Tiêu, bá chủ của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Ngữ, viện trưởng của học viện Vân Lam, cả hai đều là cường giả cảnh giới Địa Võ.
Nhưng tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây, dường như là... tới để giúp Tần Ninh sao?