Tần Ninh
nhìn Hồn Thượng Dạ. Hồn Thượng Dạ trong mắt mơ hồ có tia máu, nói: "Hiên Dật ... Nó chết rồi !!! "
Tần Ninh
nhìn chằm chằm Hồn Thượng Dạ, há miệng, máu tươi lại phun ra.
"Nhị ca ... Nhị ca ... "
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh, Hồn Thượng Dạ mặt cũng biến sắc.
"Đưa ta tới đó ... xem ... "
Hồn Thượng Dạ vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đừng vội, đại ca đại thẩm, cha mẹ và cả ông ngoại đều ở đó ... "
Hồn Thượng Dạ đỡ Tần Ninh
đi ra khỏi phòng.
Bên trong Dẫn Hồn tiên
môn, dưới ánh trăng sáng ngời.
Tần Ninh
nhìn về phía Dẫn Hồn tiên mon lang đang tiên khí mà nhất thời cảm thấy toàn
thân lạnh lẽo.
"Nhị
ca ... "
Hồn Thượng Dạ nhìn
về phía Tần Ninh.
"Trời lạnh
quá ... "
Tần Ninh
lẩm bẩm.
Hồn Thượng Dạ lấy ra một chiếc áo
choàng, khoác lên người Tần Ninh, sau đó nói:
"Chuyện này ta đã tìm hiểu rõ,
có hai Tiên Tôn của tộc Thiên Vũ và tộc Ăn Hồn
trùng hợp lúc đó ra
ngoài có việc. Sau
khi mọi người đi vào thì bọn
chúng trùng hợp đến khe núi đó. Tiên Tôn của tộc Ăn Hồn đã tác động tới thần trí của Hiên Dật, khiến nó tụt lại phía
sau. Bọn chúng định bắt một người để hỏi rõ sự tình, kết quả ... người đó không
may lại là Hiên Dật".
"Còn hai kẻ đó thì
sao?"
'Đã bị đại ca giết chết".
Tần Ninh hơi loạng choạng, đi đường vòng theo Hồn Thượng Dạ tới trước cửa chính của một cung điện.
Lúc này, hai bên cung điện đều có tiên nhân của Dẫn Hồn tiên môn đang mặc trang
phục giản dị, vẻ mặt buồn bã.
Trong đại điện không ngừng vang lên tiếng khóc.
Tần Ninh được Hồn Thượng Dạ đỡ tới cửa.
Trong chính điện.
Hồn Văn Diệu và Lâm Ngọc Thiến đứng trước một chiếc quan
tài. Đại ca Hồn Du Nhiên cũng đang đứng bên cạnh quan tài, quay lưng về phía
những người khác và không nói gì.
Đại thẩm Thần Tuyết Lam nửa quỳ
bên quan tài, mặc quần áo vải lanh, hai mắt đỏ hoe, khẽ khóc nức nở.
Bên cạnh Thần Tuyết Lam lúc
này còn có một thiếu nữ và một thiếu niên có lẽ chừng mười sáu
mười bảy tuổi mặt mày cũng có vẻ buồn bã.
Hai người này
là con gai va con trai nhỏ của đại ca: Hồn Nhan Nhan và Hồn Hiên Ưu.
Ngoài ra, ông ngoại Lâm Thiên Nhai đang mặc áo choàng trắng, ngồi trên
chiếc ghế gỗ ở một bên đại điện, trông như thể đã già đi vài tuổi.
Hồn Hiên Dật là hậu duệ xuất sắc nhất trong lớp con cháu của
Hồn gia, trong tương lai chắc chắn sẽ tiếp quản vị trí trưởng lão trấn môn của
tổ
phụ.
Nhưng bây
giờ, chàng thanh niên
ấy đã chết.
Hơn nữa, cái
chết của cậu ta quá ... ngoài sức tưởng tượng!
không biết phải nói gì.
Nhìn thấy Tần Ninh khổ sở như vậy, mọi người đều biết đây không phải
vết thương ngoài da thịt mà là vết thương tinh thần. Liễu Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, cuối cùng
cúi đầu, yếu ớt nói: "Thực sự xin lỗi!"