Tần Ninh nhìn về phía trong phủ đệ của Lạc gia, Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng đều đã lần lượt bay lên trời, nhìn chẳm chằm vào các tiên nhân của Nam Thiên Minh.
"Xem ra ... "
Giọng nói của Tần Ninh vang lên, hắn bình tĩnh nói: "Lạc gia đã hạ quyết tâm đi đến cùng với dị tộc rồi."
"Nếu đã như vậy thì không có gì để nói cả."
Tần Ninh giơ bàn tay lên.
"Đợi đã!"
Trong hư không vang lên một giọng nói.
Khi một giọng nói trầm trầm vang lên, một bóng người từ trên trời lao xuống và đáp xuống phía trên nhà họ Lạc.
Nhìn sơ qua, hơn chục người lần lượt đến, tat cả đều là Tiên Đế.
Người dẫn đầu, khí tức tỏa ra khắp người, càng là người không ai dám coi thường.
"Trần Tiêu Hạn!"
Nhìn thấy người vừa tới, Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đều nhướn mày.
"Vị này là tông chủ hiện tại của Xung Tiêu Tiên Tông, một vị Tiên Đế Đại Viên Mãn." Dương Thanh Vân nói với Tần Ninh: "Xung Tiêu Tiên Tông nam ở phía Tây của Trung Thiên đại địa, cách Lạc gia không xa, họ gần nhau về mặt địa lý nên mối quan hệ cũng rất tốt ... "
"Đương nhiên, giữa họ, bao nhiêu năm nay, Xung Tiêu Tiên Tông và Lạc gia có liên hôn và trao đổi thiên tài vừa công khai vừa bí mật. Hiện tại, một thiên tử kiều tử xuất sắc nhất trong Xung Tiêu Tông là Lạc Vạn Lý, là con trai của Lạc Thiên Hà, cũng là đệ tử khép kín của Trần Tiêu Hạn.
Tần Ninh gật đầu.
Trần Tiêu Hạn xuất hiện, nhìn Vũ Bảo Bảo, Bảo Tử Đạt, Tông Đồng Nguyên, đều là chào hỏi khách khí, cuối cùng, ánh mắt rơi vào Tần Ninh.
"Tần Ninh công tử, ta thấy ở đây có chút hiểu lầm."
Trần Tiêu Hạn cười nói: "Lạc gia và dị tộc không có nhiều quan hệ, tại hạ biết rất rõ giữa bọn họ có giao lưu, nhưng chỉ là trên phương diện thương mại mà thôi."
"Trong những năm qua, dị tộc đa khai quật ra rất nhiều các cấm địa mật giới trong Thái Thượng tiên vực, tìm thấy không ít thiên tài địa bảo, hơn nữa, bản thân bọn chúng tiến vào tiên giới chúng ta cũng là mang các thiên tài địa bảo từ bên ngoài đến, đối với chúng ta đều có lợi lích rất lớn."
"Lạc gia không biết nhiều về nguồn gốc của dị tộc, họ chỉ thực hiện một số giao dịch, không có hại gì, anh nói có đúng không, Tần công tử?"
Giọng điệu của Trần Tiêu Hạn rất bình tĩnh, mang theo một nụ cười.
Tần Ninh nhìn người đàn ông trung niên tươi cười trước mắt, nhếch miệng cười nói: "Không phải!"
Nụ cười trên mặt Trần Tiêu Hạn lập tức biến mất.
"Ta đã nói rồi, trong mắt ta, buôn bán với dị tộc chính là ... sai!"
Lúc này, Trần Tiêu Hạn không những mất đi nụ cười trên mặt, thậm chí còn có chút tức giận.
Mọi người trong Lạc gia cũng vô cùng tức giận.
Trần Tiêu Hạn đến đây, đã cho Tần Ninh thể diện rồi, nhưng Tần Ninh ... lại không muốn cho ông ta chút mặt mũi nào.
Dù sao ông ta cũng là chủ của một đại bá chủ ở Trung Thiên đại địa, lại bị coi thường như thế này sao?
"Ha ha ... Vị Tần Ninh công tử này, dựa vào sự ủng hộ của các gia tộc, nên kiêu ngạo như vậy, lẽ nào cho rằng Thái Thượng tiên vực này là họ Tần sao? Hay là nói ... Thái Thượng tiên vực đã trở thành Thái Thượng tiên vực của Nam Thiên Minh rồi?"
Đây là một tiếng cười cực kỳ già nua, có chút điềm tĩnh, còn có ... lạnh lùng.
Khi tiếng cười vang lên, không biết từ luc nào, hiện trường lại xuất hiện thêm một bóng người.
Một ông già tóc trắng quắc thước đã xuất hiện trên đỉnh một tòa nhà cao tầng của Lạc gia.
Nhìn đến đây, bất cứ ai cũng có thể hiểu được.
Mối quan hệ giữa Xung Tiêu Tiên Tông và Lạc gia quả thực rất thân thiết.
Và dưới sự thân thiết như vậy, Trần Tiêu Hạn và Vân Tiêu Tử lần lượt đến để hỗ trợ Lạc gia, điều này cũng chứng tỏ ...
Lạc gia và dị tộc, không biết có rõ ràng không, nhưng Xung Tiêu Tiên Tông ... cũng giống như vậy.