Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, vô cùng kích động, có chút luống cuống tay chân.
"Đại sư huynh và sư nương lúc nào cũng nhớ đến sư phụ." Lý Nhàn Ngư ấp úng hồi lâu, mới nói ra được câu này, lại không biết nên nói gì nữa.
"Tên nhóc này, bao nhiêu năm rồi, vẫn như vậy..." Lý Nhàn Ngư nghe vậy, cười ngây ngô, mặt phiếm hồng.
Mà Vũ Văn Phi đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, cả người đều ngây ra.
Ba vị minh chủ của Nam Thiên Minh, nếu nói về sát phạt, vị Lý minh chủ trước mắt này là đáng sợ nhất.
Người ta gọi hắn ta là Huyết Mâu Tiên Đế.
Chữ "huyết" này, không chỉ vì đồng tử của hản màu đỏ như máu, mà là do bao nhiêu năm nay, hắn ta đã giết người mà ra!
Nam Thiên Minh từ một bá chủ Tây Tiên Hải, trong khoảng thời gian hai
vạn năm ngắn ngủi này, đã vươn lên thành bá chủ Nam Thiên Hải, đó là địa vị được xây dựng trên bao nhiêu xương trắng.
Những năm gần đây, những hỗn loạn trong Nam Thiên Hải, cũng như. mưu đồ của các khu vực khác đối với Nam Thiên Hải, biến động liên tiếp, đã
gây ra những cuộc tàn sát liên miên.
Mà vị Lý minh chủ trước mắt này, xưa nay là người ít nói nhất trong ba vị minh chủ, nhưng cũng là người giết chóc nhiều nhất.
Nhưng hiện tại, Lý minh chủ lại... thẹn thùng như vậy?
Vũ Văn Phi lai nhìn Lý Nhàn Ngư, Tân Ninh, chỉ cảm thấy sởn tóc qáy. trong lòng.
Lúc này Lý Nhàn Ngư mới nhìn thấy Lạc Diệp, không khỏi tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tần Ninh kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lý Nhàn Ngư không khỏi cười nói: "Hiện nay Nam Thiên Hải là miếng bánh ngon, ai cũng muốn chia phần, Lạc gia... không đáng lo, giết những người này cũng không sao."
Nghe vậy, Tân Ninh lại nói: "Vậy không được, vi sư đã nói rồi, để Lạc Diệp này quay về nói cho Lạc gia biết rằng Lạc Thiên Hành đang ở chỗ ta."
"Ta phải để Lạc gia đến xin lỗi, còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta."
Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư lập tức hiểu ý sư phụ, cười nói: "Mọi thứ đều theo ý sư phụ."
Ngay sau đó, Lý Nhàn Ngư nhìn Lạc Diệp, nói: "Vị này là sư phụ của Lý Nhàn Ngư ta, Lạc Diệp quản sự, tay của Lạc gia ngươi vươn dài cũng không sao, nhưng bất kính với sư phụ ta, cho dù là Tiên Tôn của Lạc gia đến đây, Nam Thiên Minh chúng ta cũng sẽ không lùi bước."
Lạc Diệp nghe vậy vừa định mở miệng.
Lý Nhàn Ngư lại nói tiếp: "Lần này coi như ngươi có mắt không thấy Thái Sơn, tuy sư phụ ta tha cho ngươi, nhưng ta cũng phải trừng trị ngươi một chút!"
Vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư vươn tay ra chộp lấy giữa không trung. Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Cánh tay trái của Lạc Diệp lúc này hóa thành tro bụi, máu tươi từ cánh tay chảy ra.
"Quay về nói với Lạc Sơn Hà, muốn hợp tác với Nam Thiên Minh thì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có thái độ cao cao tại thượng. Những năm qua, chúng ta cũng không phải là không biết hắn ta đang nghĩ gì, cho rằng Nam Thiên Minh chúng ta có quá ít nội tình, có thể mặc người ta nhào nặn, vậy thì lầm to rồi."
Lạc Diệp nghiến răng, cúi đầu nói: "Tại hạ nhất định sẽ chuyển lời."
Nói xong, Lạc Diệp xoay người rời đi.
Đoàn người dài trăm dặm phía sau, lúc này vừa định nhúc nhích.
"Không thể mang đồ đi!" Tân Ninh hô lên: "Nam Thiên Minh dù sao. cũng cần tài nguyên tu luyện."
Thân hình Lạc Diệp khế run lên, vung tay, những người Lạc gia còn sống, lần lượt rút lui.
Toàn bộ đồ đạc để lại.
Lý Nhàn Ngư nhìn Vũ Văn Phi, cười nói: "Vũ Văn thống lĩnh, mang đồ về hết đi, tiện thể truyền lệnh xuống, Lạc gia e là sẽ trả thù, sắp tới mọi người hãy nâng cao cảnh giác chút."
"Vâng"
Ngay sau đó, Lý Nhàn Ngư kéo Tân Ninh, nói: "Sư phụ, con đưa người về.
Nam Thiên Minh đứng đầu, ở các hải vực đều chia ra phân minh, quản lý toàn bộ công việc của Nam Thiên Hải.
Trụ sở chính của Nam Thiên Minh hiện nay được xây dựng lại trên nền Thanh Vân Cung năm xưa, nằm ở Tây Tiên Hải.
Chỉ là, Thanh Vân Cung đã không còn, Nam Thiên Minh tỏa sáng rực rỡ!
Khi Cửu Anh mang theo Tân Ninh cùng đoàn người xuất hiện trên bầu trời hòn đảo rộng lớn, thì ven biển hòn đảo, giờ phút này đã có rất nhiều bóng người đứng yên...