"Ha ha ha..."
Một vị khách uống rượu cười ha ha nói: "Chẳng lẽ là Lạc gia nhìn trúng vị Dương minh chủ của chúng ta, nên muốn gả con gái?"
"Vương Xán, ngươi đừng nói bậy." Một người khác không khỏi cười nói: "Ta nghe nói vị Vân minh chủ kia xinh đẹp hơn người, chính là đệ nhất tiên tử Nam
Thiên Hải chúng ta, nói không chừng Lạc gia đến cầu hôn vị này thì sao?”
"Nghe nói vị Lý minh chủ kia cũng có thực lực cao cường, anh tuấn siêu phàm, cũng có thể Lạc gia gả con gái cho y!"
Các vị khách uống rượu nói chuyện say sưa.
Bạch Hạo Vũ nghe vậy, nhíu mày nói: "Lạc gia! Một trong ba thế lực lớn Tây Thiên, Lạc gia lại đến Nam Thiên Hải là muốn làm gì đây?"
"Chẳng lế thật sự đến cầu hôn?" Diệp Tinh Thần nhướng mày nói.
Nghe những lời này, Tân Ninh cười cười nói: "Là thật hay không, trở về xem là biết ngay."
Nói về thực lực tổng thể của Thái Thượng tiên vực, còn mạnh hơn Tam Thanh tiên vực một bậc.
Tiên Tôn, trong Thái Thượng tiên vực cũng có.
Hơn nữa, trong năm đại khu vực của Thái Thượng tiên vực, thật ra thực lực của Nam Thiên Hải ban đầu cũng không tệ. Năm đó khi Tần Ninh ở Nam Thiên Hải, Nam Thiên Hải đang trong thời kỳ xuống dốc, còn hiện tại là lúc Nam Thiên Hải phồn vinh hưng thịnh.
Những kẻ muốn nhắm vào Nam Thiên Hải hiển nhiên không hề ít.
Có lẽ Lạc gia cũng có ý này.
Lạc gia là một gia tộc cổ xưa tồn tại đã lâu trên đại địa Tây Thiên, trong gia tộc tuyệt đối có nhân vật Tiên Tôn tọa trấn, điều này không cần phải nghỉ ngờ.
Trong quán rượu vẫn náo nhiệt như thường, nhân vật từ khắp nơi nói chuyện hăng say về rất nhiều chuyện trong Nam Thiên Hải.
Một số chuyện chỉ là nghe nói, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người bàn tán xôn xao.
Ăn cơm xong, Tân Ninh cùng Diệp Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ tiếp tục lên đường.
Nhìn dọc theo đường đi, các hòn đảo rộng lớn của Nam Thiên Hải trông quả thực có chút khác biệt.
Ít nhất trên đường đi, có thể nhìn thấy không ít nhân vật Tiên Vương, Tiên Hoàng, điều này cũng chứng minh sự lột xác của Nam Thiên Hải trong hai vạn năm qua là vô cùng khủng khiếp.
"Gia, ta cảm nhận được một ít khí tức quen thuộc."
Cửu Anh đột nhiên thò một cái đầu ra, không ngừng đánh hơi, tiện đà mở miệng nói: "Hình như là người quen của ngươi khi chúng ta còn ở Nam Thiên Hải."
"Hả?" Tần Ninh nhíu mày nói: "Xuống dưới xem thử."
"Tuân lệnh!"
Thân thể Cửu Anh nhanh chóng đáp xuống mặt biển, trên mặt biển cuồn
cuộn mênh mông vô bờ, nhìn thoáng qua, trên mặt biển có mười mấy chiếc thuyền dài trăm trượng, bồng bềnh lẻ loi trên biển.
Nhìn kỹ, những chiếc thuyền này đều rách nát, như thể vừa trải qua một trận cuồng phong bão tố đầy chật vật.
"Thái Ất tiên tông!" Tần Ninh nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc.
Tần Ninh cúi đầu nhìn xuống, nói ngay: "Xuống dưới đi."
Thân thể Cửu Anh dài trăm trượng, đáp xuống mặt biển.
Đoàn người Thái Ất tiên tông kia lập tức căng thẳng, nhìn về phía Tân Ninh, thần sắc nghiêm nghị.
"Các ngươi khinh người quá đáng!”