Bầu trời bên trên mặt biển xuất hiện rất nhiều luồng khí tức mạnh mẽ, tốc độ cũng không hề giảm.
Lá cờ của Thượng Thanh Lâu đón gió tung bay phần phật, khí thế ngời ngời.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm Tiên Đế Cảnh Dương Trạch, Hàn Lục Bách người nào người nấy mặt mũi sa sầm.
Giờ thì.
Xong rồi.
Vừa rồi bí giới của Tề Thiên Đảo sụp đổ, bọn họ đã nên rời đi.
Bên trong bí giới, những nhân vật hàng đầu của ba bá chủ trong Tam Thanh tiên vực sẽ không thể chi viện.
Nhưng bây giờ, đang ở trên biển Tam Đế.
Trong Tam Thanh tiên vực mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, ba ba chú há có thể không quan tâm?
Thượng Vân Nhiên mặc dù không phải là Tiên Tôn, nhưng bên trong Tam Thanh tiên vực này, luận về thực lực trong cấp Tiên Đế, chắc chắn nằm trong danh sách ba người đứng đầu.
Như Mạc Xuyên Tiên Đế, mặc dù tu trận pháp, nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thượng Vân Nhiên.
Thượng Vân Nhiên nhìn thấy Tần Ninh đã trông thấy ông ta, cũng không có biểu cảm nhiệt tình, cảm kích gì lắm, thì không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng, ngay sau đó quay người đi, nhìn về phía Tề Hồng Thiên mỉm cười nói: “Những năm gần đây cánh tay của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc vươn cũng hơi dài đó”.
Tề Hồng Thiên nhìn về phía Thượng Vân Nhiên, lạnh lùng nói: “Bên trong Tam Thanh tiên vực, chúng ta đã làm việc rất kín đáo rồi, chẳng qua lần này, là do các ngươi chủ động khiêu khích”.
“Khiêu khích thì đã làm sao? Chẳng qua là cảm thấy mấy người các ngươi quá kiêu ngạo, muốn đập cho các ngươi một trận!”
Thượng Vân Thanh cười nói: “Cả ngày hết cổ động người này làm cái này, lại cổ động người khác làm chuyện khác, đến lâu chủ của Thượng Thanh Lâu ta cũng bị các ngươi chọc vào, gan cũng to quá đấy!”
“Thực sự coi Thượng Thanh Lâu đứng đầu trong ba ba chủ của chúng ta chỉ là đồ trưng bày à?”
Giọng nói của Thượng Vân Nhiên càng thêm nặng nề.
Phía sau lưng.
Đại lâu chủ Ngô Ưng.
Nhị lâu chủ La Quán Ngọc.
Tam lâu chủ Uông Chính Thanh.
Tứ lâu chủ Phụng Chi Linh!
Bốn đại lâu chủ này, dẫn theo rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử của Thượng Thanh Lâu, khí thế tăng vọt.
Lần này, những nhân vật hàng đầu của Thượng Thanh Lâu đã xuất hiện cả rồi, mọi người cũng coi như đã được uống một liều thuốc trợ tim.
Ngược lại nhìn sang đám người dị tộc, người nào người nấy sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng Tề Hồng Thiên lại chẳng tỏ vẻ để tâm.
“Kiến có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là kiến”.
Nghe thấy lời này, Thượng Vân Nhiên lập tức nhảy đổng lên: “Ngươi chửi ai là kiến đấy? Bổn tọa cũng là người có tiếng nói trong mười hai đại tiên vực của tiên giới đó!”
“Bổn tọa mặc dù không phải Tiên Tôn, nhưng đó là vì không muốn đột phá, vì còn chưa tìm được người thích hợp để thế chỗ, cho nên mới cố ý không đột phá!”
Một bóng người bị ông ta cách không kéo đến.
Thượng Vân Nhiên chỉ vào người ở bên cạnh, nói thẳng: “Mà nay, người này, chính là người nối nghiệp của Thượng Vân Nhiên ta, đợi sau khi nàng lớn lên, sẽ là người thay thế cho vị trí của ta, trở thành tổng lâu chủ mới của Thượng Thanh Lâu!”