“Sư phụ, người phải sớm nên như thế, bày ra một mặt khí phách, cả ngày ôn hòa cho ai xem chứ?”
Diệp Nam Hiên đột nhiên có dáng vẻ như ông lão hồi tưởng lại chuyện thời niên thiếu, nói ra ý tưởng trong lòng.
“Ngươi nói nhiều quá vậy”.
“...”, Ầm! Quả nhiên Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên bắt đầu liều mạng.
Thần Tinh Dịch là Huyền Hoàng Thần Thể, ngưng tụ Huyền Hoàng Thương Mang Khí lượn lờ quanh thân, mơ hồ cảm giác được khí tức này vô cùng thần bí cao thâm, có vài phần tương tự với khí hỗn độn mà thể hỗn độn của Vân Sương Nhi ngưng tụ ra! Huyền Hoàng Thần Thể! Thể hỗn độn! Đây đều là thể chất hiếm thấy trên thế gian.
Trên thực tế, trong lòng Tần Ninh cũng có chút hâm mộ điều này.
Nếu hắn có thân thể tuyệt thế gì đó, chẳng phải tốc độ tu hành sẽ càng nhanh hơn sao.
Mà Diệp Nam Hiên, năm đó đời thứ ba của Tần Ninh là Cuồng Vũ Thiên Đế của thánh vực Đại Võ ở Hạ Tam Thiên, đã dạy Diệp Nam Hiên ý chí võ đạo! Tóm lại là theo đuổi võ ý.
Ý này sẽ ảnh hưởng đến cả đời.
Diệp Nam Hiên tu đao pháp, đa số thời gian, võ ý đều chuyển hóa thành một loại ý với đao.
Loại ý này hoàn toàn khác với đao ý, đao thế mà Diệp Nam Hiên tu hành đao thuật lĩnh ngộ.
Mà bây giờ, Diệp Nam Hiên là Tiên Vương sơ kỳ, bản thân cũng là một đao khách tâm ý cảnh thành công, vừa phối hợp ngưng tụ võ ý cùng với đao pháp mà Tần Ninh truyền thụ lại, sức chiến đấu tuyệt đối là cuồng bạo kinh người.
Lực huỷ hoại và tấn công của đao khách, tới một mức độ nào đó sẽ càng khủng bố hơn kiếm khách.
Mặc dù bên ngoài Tần Ninh nghiêm mặt quát mắng hai đồ đệ.
Nhưng hắn vẫn âm thầm để hai người Thanh Chiếu và Thanh Tuấn ẩn nấp, phòng bị mọi lúc để ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giao chiến tiếp tục.
Bây giờ, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đều đã tới cấp bậc Tiên Vương tiểu thành, đối phó với vài vị Tiên Vương đi theo Kiếm Vũ Hoa và Hướng Ôn Thư, căn bản không thành vấn đề.
Tần Ninh cũng không lo lắng về điều này.
Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự và các trưởng lão của Trúc Diệp Tông đã bao vây đám người kia lại, giết chết chỉ là vấn đề thời gian, cũng không cần hắn quan tâm.
Tần Ninh đứng ở trong núi rừng, nhìn ra bốn phía.
Bọn họ nhân lúc hồ Vọng Thiên bùng nổ lốc xoáy, dùng thuyền Thanh Minh để phòng hộ, tiến vào nơi đây theo lốc xoáy.
Mà Kiếm Vũ Hoa, Hướng Ôn Thư cũng dẫn người xuất hiện ở trong này, chứng minh là không chỉ có một lối vào.
Nhưng hai phe này lại là đội ngũ của dị tộc.
Nói như thế, có lẽ dị tộc cũng đã biết nơi này.
Đến bây giờ, mặc dù đã gặp rất nhiều người của dị tộc, nhưng đám người Vũ Thanh Huyên lúc trước chỉ có thể xem như thử.
Thực tế ba người Cảnh Năng Hàn Tiếu, Vũ Vĩnh Trường kia có lẽ cũng chỉ đến để thử, thử xem Tần Ninh hắn còn có con bài chưa lật nào khác hay không.
Mà bây giờ không biết những người này đã thử xong chưa, tiếp theo sẽ có hành động gì.
Nhưng mà đối mặt với dị tộc, hắn ở ngoài sáng, dị tộc ở trong tối, kiểu chờ đợi bị động này cũng không phải cách hay.
Bây giờ vẫn chưa thể giết Ôn Ngọc Trạch được.
Người này là một cường giả dị tộc ngoài thế giới, là lợi thế mà hắn đang dẫn trước dị tộc.
Một khi dị tộc biết Ôn Ngọc Trạch đã chết, tuyệt đối sẽ không ra tay nữa, mà ngược lại sẽ tiếp tục tích lũy lực lượng.
Còn nữa, bây giờ hắn cũng không dễ giết được.
Nếu giết vị cường giả trong cơ thể Ôn Ngọc Trạch mà lại xuất hiện hỗn loạn gì không thể khống chế, vậy thì càng đáng sợ hơn.
Cho nên lần này ở trong đảo Tề Thiên, nói không chừng hắn có thể tìm được biện pháp gì đó khống chế.
Ầm... Trận chiến không ngừng bùng nổ.
Trên người Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch đều xuất hiện vết thương.
Hai vị Tiên Vương đại thành cũng không phải là nói giỡn.
Mỗi một cảnh giới lớn, càng phân chia ra ít cảnh giới nhỏ, vậy sự chênh lệch của mỗi cảnh giới nhỏ sẽ càng lớn.
Đại khái có thể nói là cảnh giới Tiên Vương chi thành năm tầng, sơ kỳ, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, đỉnh cấp.