Thần Tinh Dịch mở miệng nói: “Chúng ta ở Tam Dạ cung, có Cảnh Năng cấp bậc Tiên Vương đỉnh phong đến đuổi giết, không biết bây giờ ở những chỗ khác trên đảo Tề Thiên như thế nào".
“Cũng không biết... mấy người Linh Nguyệt tiên tử, Tương Vân Sinh... Sống hay chết...”, Linh Nguyệt tiên tử dù sao cũng từng có tình cảm rất sâu sắc với Thần Tinh Dịch.
Hắn ta vẫn cực kỳ để ý đến sự an toàn của Linh Nguyệt tiên tử.
“Lúc này sợ là sẽ có không ít người phải chết”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Vào lúc quan trọng, có lẽ ta cũng chưa chắc có thể bảo vệ được các ngươi, cho nên lúc còn ở trong này, ta sẽ cố gắng hết sức trợ giúp các ngươi tăng thực lực lên, nếu có thể từ Tiên Vương tăng lên Tiên Hoàng thì tốt hơn”.
Advertisement
Nghe nói như thế, vẻ mặt Diệp Nam Hiên vô cùng hưng phấn, nói: “Sư phụ, có thể sao?”
“Nếu có chút cơ duyên thích hợp, đương nhiên có thể”.
Tần Ninh còn nói: “Trên thế gian này, tu hành là điều kỳ diệu nhất, một khi ngộ đạo có thể làm cho người ta một bước lên trời, nếu có chút chí bảo nghịch thiên, đương nhiên cũng có thể”.
“Thậm chí dưới sự trợ giúp của chí bảo nghịch thiên còn có thể tăng lên rất nhanh, còn có thể tăng nhanh hơn cả khi ngươi khổ tu nữa”.
Advertisement
Nghe thấy lời này, Diệp Nam Hiên vô cùng phấn khích.
Những năm gần đây, từ khi vào Tiên Giới, hắn ta đã đi từng bước từ một nhân vật nho nhỏ trở thành Tiên Vương như bây giờ.
Bây giờ tiếp xúc với nhân vật cấp bậc Tiên Đế, biết phía trên Tiên Vương có Tiên Hoàng, có Tiên Thánh, Diệp Nam Hiên cảm thấy... hình như Tiên Vương cũng không tính là gì.
Sớm ngày thành Hoàng thật tốt! Đợi đến ngày đó, một phát biến thành Đế! Vậy thì quả thực là vô cùng hoàn mỹ!, “Sư phụ, vậy chúng ta cũng đừng trì hoãn thời gian nữa!”
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Xuất phát xuất phát, tìm cơ duyên nghịch thiên, chí bảo nghịch thiên đi”.
Thần Tinh Dịch nhìn Diệp Nam Hiên bằng vẻ mặt nhìn tên ngốc, không khỏi nói: “Đảo Tề Thiên này lớn như vậy, chúng ta ở Tam Dạ cung đã trì hoãn một tháng, trong đó còn có rất nhiều nguy hiểm, ngươi cho là cơ duyên nghịch thiên, chí bảo nghịch thiên dễ tìm như vậy sao?”
Diệp Nam Hiên không sợ nói: “Có sư phụ ở đây thì sao phải sợ chứ?”
Tần Ninh không khỏi cười nói: “Ta cũng không có biện pháp nào, tìm di tích cổ trên đảo Tề Thiên đâu có đơn giản như vậy?
Nhưng sau khi tìm được di tích cổ, phá giải cấm chế, tìm kiếm chí bảo, ta lại rất thành thạo”.
Diệp Nam Hiên gãi đầu.
“Có điều...”, Tần Ninh cười dài nói: “Không phải chúng ta còn có người dẫn đường sao!”
Người dẫn đường?
Ai?
Diệp Nam Hiên sửng sốt.
Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch đều đưa mắt nhìn về phía một người.
Lão Thụ Quái quần áo cả người rách tung toé, vá chằng vá chịt, tóc tai bù xù, khuôn mặt khô quắt! Lão Thụ Quái bị mọi người nhìn chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ vô tội.
“Đừng nhìn ta như vậy mà...”, Lão Thụ Quái yếu ớt nói.
“Lão già này, ngươi biết không ít đi?”
Diệp Nam Hiên kéo Lão Thụ Quái qua, bỉ ổi cười ha ha nói: “Không phải ngươi nói năm đó ngươi được Tam Thanh giáo chủ trồng trong hoa viên của ông ta sao?”
“Sau đó ngươi đã trải qua trăm vạn năm, ra ra vào vào đảo Tề Thiên, còn không phải là biết rõ tất cả mọi thứ về đảo Tề Thiên sao?”
Lão Thụ Quái ngượng ngùng cười.
“Đảo Tề Thiên này rất rộng lớn, mà trong đó quả thật có rất nhiều chỗ kỳ diệu”.
Lão Thụ Quái rủ rỉ nói ra.
“Năm đó đảo Tề Thiên chỉ là một đảo nhỏ trong biển Tam Đế, đảo này còn lớn hơn cả một vực”.
“Tề Hồng Thiên thân là một vị Tiên Tôn dưới trướng Tam Thanh giáo chủ, là một trong tứ đại hộ pháp của Tam Thanh giáo chủ, thực lực của bản thân ở cảnh giới Tiên Tôn, có thể nói là vô địch”.
“Mà bản thân Tề Hồng Thiên lại có cấp dưới là Hồng Vân Giả, tổng cộng hai mươi bốn người, mà trong đó có ba người mạnh nhất, chính là đội trưởng của Hồng Vân Giả”.
“Ba người này, người thứ nhất tên là Liễu Hoa Thanh, tài năng về thuật khôi lỗi quả thực là cường đại vô địch”.
Liễu Hoa Thanh.
Chính là vị Tiên Đế đã luyện chế Thanh Chiếu, Thanh Tuấn, Thanh Niểu thành khôi lỗi.