“Con rối này có thể nói là tinh vi, lần này ta sửa lại Khôi Lỗi Phù, cuối cùng cũng thành công!”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn Tần Ninh.
Nhận thấy được tầm mắt của hai cô vợ, Tần Ninh cười hỏi: “Sao lại nhìn ta như thế?”
Diệp Viên Viên nói: “Bọn ta chỉ thấy chàng giở trò với một xác chết, hơn nữa còn là xác nữ giới”.
“…”, Tần Ninh nghiêm mặt nhìn hai người bọn họ, rồi nói với giọng nghiêm túc: “Ta đang nghiên cứu con rối, tuy rằng thoạt nhìn cô gái này giống hệt Nhân tộc bình thường, nhưng lại không giống chúng ta, cô ta không khác gì Thú tộc cả”.
Advertisement
“Nhưng ta chưa từng thấy dã thú nào đẹp như thế này”.
“Suy nghĩ của hai người các nàng không trong sáng, thế nên nhìn mọi chuyện cũng không trong sáng”.
Thời Thanh Trúc cười nhạo: “Ánh mắt Tần đại công tử nhìn mọi việc thì trong sáng lắm, cảm phiền lần sau nhìn bọn ta cố gắng trong sáng lên”.
Tần Ninh thở dài, nói: “Ôi, lòng người bạc bẽo, trước đây khi chưa biết là Nguyên Hoàng Thần Đế thì sùng bái ta lắm, mà nay biết ta là Thần Đế chuyển thế rồi thì không những không sợ, trái lại còn khinh thường ta!”
Advertisement
“Được rồi, được rồi, Tần đại công tử, Tần Đại Thần Đế, thi khôi lỗi chàng tốn công tốn sức tu sửa rốt cuộc thế nào rồi?”
Thời Thanh Trúc giục.
Diệp Nam Hiên cũng lại gần.
“Được!
Tần Ninh gật đầu, hắn đứng trong quan tài, bấm ngón tay.
Ngay lập tức, các ký hiệu màu máu trên cơ thể cô gái trong quan tài biến mất.
Thi thể cô gái với làn da đỏ nhạt, trên đầu có hai sừng, cùng với dáng người quyến rũ đột nhiên mở mắt ra.
Tròng mắt của cô gái hiện lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Da thịt toàn thân cũng được bao quanh bởi ánh sáng màu đỏ nhạt, tăng thêm vài phần kỳ dị.
Cô gái mờ mịt mở to hai mắt, tiếp đó ngồi dậy, nhìn Tần Ninh đang đứng trước người mình trong quan tài.
Sau đó.
Cô gái chậm rãi đứng dậy.
Dùng con ngươi đỏ nhạt mờ mịt nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, ánh mắt cô gái nhìn về phía Tần Ninh, mang vài phần không hiểu và mờ mịt, tiếp đó nhìn trái phải, thấy Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.
Bị con ngươi màu đỏ của cô gái nhìn chằm chằm, nhất thời hai người Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc khẽ giật mình.
Không thể không nói, cô gái này nằm xuống trông chẳng khác gì thi thể, thoạt nhìn không hề sai, nhưng dù thế nào cũng là thi thể.
Bây giờ cô gái lại sống sờ sờ đứng dậy, toàn thân không hề có chút hơi thở sống động nào, mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Mà điều quan trọng nhất chính là cô ta không hề mặc quần áo.
Mấy người nhìn thi khôi lỗi từ trên xuống dưới, đột nhiên một thanh đao chậm rãi xích lại gần thi khôi lỗi, rồi chọc chọc... "Ngươi làm gì vậy?"
Tần Ninh thoáng nhìn qua Diệp Nam Hiên đang cầm đao chọc chọc khôi lỗi, không khỏi nói.
"Sư phụ, đây là thi khôi lỗi cấp bậc gì thế?"
"Cấp bậc Tiên Vương!"
Cấp bậc Tiên Vương?
Khó trách! Khó trách Tần Ninh mân mê cái này một hồi lâu.
"Này, ngươi tên là gì?"
Diệp Nam Hiên nhìn cô gái, mở miệng quát hỏi: "Trước mắt bao người mà không biết mặc quần áo vào à, có cần mặt mũi không đấy?"
Vừa dứt lời, ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Tần Ninh nhìn nhau không nói gì.
"Viên Viên, lấy bộ quần áo mặc vào cho cô ta, tốt nhất phủ thêm một cái áo choàng!"
Diệp Viên Viên gật gật đầu.
"Ôm cô ta ra ngoài!"