Tần Ninh nói thẳng: “Đáng lẽ phải là Tiên Đế thì mới có thể điều khiển nổi Đế khí, tiểu tử ngươi thật may mắn”.
“Đế khí này bị phá mất ngoại hình nên hiện tại chỉ còn lại bản chất, ngươi đang ở cảnh giới Tiên Vương, có thể thường xuyên mang nó theo người để uẩn dưỡng sinh cơ, rót hơi thở của bản thân ngươi vào trong đó”.
“Chờ thực lực của ngươi mạnh lên, căn cơ của Đế khí cũng sẽ mạnh lên, tới khi ngươi trở thành Tiên Đế thì Đế khí này đã gắn bó như da thịt của ngươi, không hề ngăn cách mảy may”.
Nghe vậy, Thần Tinh Dịch hết sức vui mừng.
Quả nhiên sư phụ vẫn yêu ta! Thần Tinh Dịch như thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng, hắn ta khom lưng, nâng thứ chất lòng màu vàng kia bằng cả hai tay, nhìn về phía Tần Ninh, kích động nói: “Sư phụ, cho nên... Đây rốt cuộc là Đế khí gì vậy?”
Advertisement
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Một chiếc áo giáp”.
“Giáp tiên Thái Hư Linh!”
Giáp tiên Thái Hư Linh?
Đúng lúc này, đại trưởng lão của Trúc Diệp Tông kích động nói: “Ta từng nghe danh chiếc áo giáp này rồi”.
“Chiếc áo giáp này là tiên khí của một vị Tiên Đế của Tam Thanh tiên giáo năm xưa, nghe nói là do Tam Thanh giáo nhân tự tay rèn đúc, chiếc áo giáp này có thể dung nhập vào da thịt, được tinh khí sinh mệnh của tiên nhân tẩm bổ, có khả năng phòng ngực cực kỳ kinh khủng”.
“Có điều...”, “Có điều gì?”
Thần Tinh Dịch hiếu kì.
“Có điều chiếc áo giáp này cần dung hợp với một võ giả cực kỳ khỏe mạnh, nếu như dung hợp với người thể chất yếu thì rất nhiều khả năng sẽ bị áo giáp hút hết tinh khí sinh mệnh, người sẽ càng ngày càng yếu...”, nghe vậy, Thần Tinh Dịch thấy không hề gì: “Từ nhỏ đến lớn, tông chủ của ngươi là ta đây luôn cuồn cuộn tinh khí, dùng mãi không hết...”, đùa chắc! Thần Tinh Dịch ta đây ngủ với cả trăm nữ tử mỗi đêm, dẫu bọn họ có cầu xin, ta cũng vẫn hùng dũng như thường! Tần Ninh lập tức nói: “Đúng vậy, thể chất của Dịch Nhi vốn mạnh mẽ, nếu uẩn dưỡng Đế khí cả ngày lẫn đêm thì khi ngươi thành Thánh, hẳn là đã có thể phát huy được chín phần mười uy lực của nó. Đến lúc đó, Tiên Đế cũng chẳng thể giết được ngươi!”
“Thực ra, chiếc áo giáp này có ích với Nam Hiên hơn, bởi Nam Hiên là đao tu, từ cổ chí kim, đao pháp luôn mạnh về tấn công, yếu về phòng thủ, nếu có áo giáp để mặc thì vi sư sẽ yên tâm hơn”.
“Thế nhưng, thể chất của Nam Hiên không thể chịu nổi uy lực của thứ này, chỉ mình Dịch Nhi là có thể”.
Thần Tinh Dịch cười ha ha, đáp: “Đa tạ sư phụ”.
Diệp Nam Hiên bĩu môi.
Dù sao hắn ta cũng không cần nó.
Thanh đao của hắn ta cũng đã được uẩn dưỡng nhiều năm, từ lâu đã thành một thể với hắn ta.
Chỉ có đao pháp mới là thứ hắn ta yêu nhất.
Lần này, Tần Ninh đã truyền cho hắn ta hai loại đao pháp nên tạm thời hắn ta không cần thêm đao pháp nữa.
Dáng vẻ chó ghẻ của Thần Tinh Dịch kia thực sự rất giống Thạch Cảm Đương, không cần mặt mũi.
“Sư phụ, con phải làm thế nào để điều khiển được chiếc giáp tiên này?”
Thần Tinh Dịch thắc mắc.
Nếu cứ bê trên tay thế này thì quá nặng, không thể làm gì được.
Tần Ninh đáp ngay: “Dùng máu để dung hợp, dùng hồn phách để gắn kết, dùng xương cốt của bản thân làm vật dẫn. Sau khi dung hợp, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy như trên người đang vác cả một trái núi lớn nhưng dần dần, sau khi quen rồi thì sẽ không sao nữa”.
“Tiếp tới đây, ngươi nhớ phải dùng nhiều báu vật trong trời đất để bổ sung tinh huyết, như vậy mới có thể đẩy nhanh tiến độ dung hợp với chiếc giáp tiên Thái Hư Linh này”.
Thần Tinh Dịch đáp ngay: “Đệ tử hiểu rồi”.
Nói rồi, Thần Tinh Dịch đi sang bên cạnh, ngồi khoanh chân ngay tại chỗ, bắt đầu dung hợp.
Tần Ninh vẫn tiếp tục phá giải niêm phong của các bức bích họa.
Lần này, mất tận một canh giờ, Tần Ninh mới phá giải được bức bích họa tiếp theo.
Hắn bóp chặt bàn tay, kéo ra.
Thoáng chốc, một luồng hơi thở sắc bén mạnh mẽ bắn ra.
Sát khí kinh khủng nháy mắt khiến mọi người trong địa cung cảm thấy trên cổ như bị gác một thanh đao hàn thiết, ớn lạnh thấu xương.
Đó là một thanh đao.
Thế nhưng không phải là đại đao như bình thường, thân đao dài gần bốn thước, chuôi đao đen nhánh, cuối chuôi có khắc hình một con Thao Thiết đang há to miệng, trông đầy hung dữ.