Sau đó Vũ Văn lập tức dẫn mấy người rời đi.
Lúc này Tư Kinh mới nhìn về phía ba người Tần Ninh, khách khí nói: "Để ba vị không vui, là thành Tam Đế ta không làm tốt".
"Không có việc gì".
Diệp Viên Viên mỉm cười nói: "Cảm ơn Tư Kinh công tử".
"Bộ găng tay này xem như là tại hạ đưa cho vị cô nương này bày tỏ sự áy náy!"
"Không cần...", "Tại hạ là thiếu chủ thành Tam Đế, nên làm đúng trách nhiệm của chủ nhà, xin hãy nhận lấy, xem như một chút tấm lòng của ta".
Nghe nói như thế, Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy, từ chối thì bất kính".
Tư Kinh ôn hòa cười một tiếng, sau đó lập tức rời đi.
Một trận tranh cãi còn chưa lớn chuyện đã kết thúc, đám người cũng lần lượt tản ra, nhưng ai nấy vẫn còn cảm thán về dung mạo và khí chất của Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc, trong lòng cực kỳ hâm mộ Tần Ninh.
"Tư Kinh này đúng là rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa".
Thời Thanh Trúc tán thưởng nói.
Diệp Viên Viên lập tức nói: "Lúc kẻ này mới sinh ra có điềm lành xuất hiện, được Lữ Chung Tiên Đế yêu thích, thu làm ái đồ, nhiều năm nay việc tu hành rất có thành tựu, tuổi còn trẻ mà đã là cảnh giới Tiên Quân thượng vị, vô cùng nổi tiếng trong thành Tam Đế".
Ba người tiếp tục đi dạo, không lâu sau đã cảm thấy không có gì thú vị, liền trở về nhà nghỉ.
Diệp Nam Hiên và Thần Tinh Dịch cũng đã dẫn người đến biển Tam Đế, nhưng mà đám người Trúc Diệp Tông vẫn chưa tiến vào thành Tam Đế, mà trực tiếp đến biển Tam Đế, đóng trại ở một vùng đất trong dãy núi bên ngoài.
Lần này ba thế lực bá chủ cố ý trợ giúp, tin tức truyền đi rất rộng, cũng có rất nhiều võ giả đến biển Tam Đế.
Nếu đã muốn lấy Ôn Ngọc Trạch làm mồi nhử để câu người của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc, vậy dĩ nhiên trước tiên cần phải phát hiện ra tung tích của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc mới có thể bắt đầu áp dụng kế hoạch.
Tần Ninh cũng không tỏ ra nóng nảy, chỉ ở lại trong khách điếm với Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, mỗi ngày đều được ăn hải sản.
Ngày nào Đại Hoàng cũng đều hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, đến quên cả trời đất.
Từ khi rời khỏi dãy núi phong ấn đáng chết, Đại Hoàng cảm giác đây mới gọi là đời chó! Trước kia nó toàn sống cuộc sống thế nào không biết! Đi theo Tần Ninh ăn ngon uống say, đơn giản là quá thoải mái.
…Ngày hôm đó, ban đêm.
Trong phủ thành chủ thành Tam Đế đèn đuốc sáng trưng, đằng sau bình phong của một căn phòng trong một đình viện, chiếc giường lay động kịch liệt, sau đó dần dần lắng lại.
Nhìn qua, trên giường có một nam hai nữ, khí tức xa hoa lãng phí lượn lờ.
"Tư công tử thật sự là quá lợi hại, nô gia muốn mỗi ngày đều được hầu hạ Tư công tử".
"Đúng vậy đúng vậy, nô gia cũng thế...", hai người phụ nữ xinh đẹp, da thịt toàn thân trắng nõn, mặc cực ít đồ, vòng eo tinh tế dán lên trên người một người đàn ông.
Thanh niên có dáng người thon dài, cơ bắp cân xứng, chính là Tư Kinh công tử lúc trước ba người Tần Ninh gặp được.
Đúng lúc này, bên cạnh bình phong lộ ra một gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần ý cười, nói: "Tư Kinh công tử đúng là rất biết hưởng thụ!"
"Tiểu Ân và Tiểu Mạn là món quà lớn mà ta tuyển chọn tỉ mỉ tặng cho Tư Kinh công tử, không biết Tư Kinh công tử có hài lòng hay không?"
Trên giường, hai người phụ nữ kia vội vàng đứng dậy, đi sang một bên, không lo mặc quần áo mà vội vàng khom người quỳ xuống đất hành lễ.
"Vô Tuyết cô nương!"
"Vô Tuyết cô nương!"
Người phụ nữ sau tấm bình phong thoải mái đi ra, cũng mặc kệ Tư Kinh trên giường có mặc quần áo chưa hay mới chỉ che người bằng chăn.
Tư Kinh nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra, trong đôi mắt mang theo vài phần dò xét, không khỏi cười nói: "Tiểu Ân và Tiểu Mạn cô nương đúng là rất tốt, nhưng nếu Vũ Vô Tuyết cô nương có thể tự mình tham gia cùng ta, vậy ta sẽ càng thêm hài lòng!"
Vũ Vô Tuyết đi đến bên giường, nhẹ nhàng đưa ngón tay nâng cằm Tư Kinh lên, cười nói: "Ta rất tình nguyện, nhưng chỉ lo lắng công tử không nhìn trúng bản lĩnh chẳng ra gì kia của ta thôi".
"Tư Kinh công tử, ngươi đã điều tra rõ những người từ khắp nơi đến thành Tam Đế trong khoảng thời gian này chưa?"
Nghe nói như thế, Tư Kinh mỉm cười, tiếp theo cong ngón tay búng ra, một quyển trục xuất hiện trong tay Vũ Vô Tuyết.