“Dẫn mấy bệnh nhân đó qua đây”.
“Vâng”.
Tuy rằng Tần Ninh không tình nguyện lắm nhưng hắn vẫn sẽ cứu những người bị thương Đại Hoàng mang đến đây.
Tần Ninh bước đến đó nói: “Nhà tranh bên trái là nơi đệ tử Thái Thanh tiên tông ở, một đám nhà tranh ở giữa là của đệ tử Ngọc Thanh tiên cung, còn phía bên phải là của đệ tử Thượng Thanh Lâu”.
Advertisement
Ôi đỉnh! Đều đã phân chia xong xuôi rồi!
“Các ngươi tự tìm gian nhà tranh trống trước đi, ta sẽ dựa vào độ nặng nhẹ của vết thương mà đến chữa trị cho các ngươi”.
Từng người đi theo sự dẫn dắt của Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đến những gian nhà khác nhau.
Tần Ninh thở dài.
Đây được gọi là gì chứ! Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh xuất hiện trong sơn cốc.
“Lần này có tóm được con cá lớn nào không?”
Tần Ninh hỏi.
Đại Hoàng lắc đầu nói: “Ta đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng dãy núi Thái Giang quá lớn nên rất khó tìm được chúng”.
“Nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, mấy ngày nữa ta sẽ đi ra tìm tiếp”.
Nói xong, Đại Hoàng lại ăn mấy viên tiên đang, vẻ mặt trông rất thư thả.
Tịnh Ma Tiên Đan mà Tần Ninh cho quả đúng là món ăn ngon nhất trần đời.
Ôi mẹ ơi sao ngon thế nhỉ! Hơn nữa, mỗi khi ăn xong, Đại Hoàng đều cảm giác như mình bước từ cõi thần tiên xuống, cảm giác sung sướng ấy không gì có thể diễn tả nổi.
Bắt Dị tộc! Nó không quan tâm.
Nhưng nó rất để tâm tới việc ăn tiên đan!
Mỗi ngày, Đại Hoàng luôn ra ngoài săn bắt.
Mà mỗi ngày Tần Ninh đều trị bệnh cứu người, vội đến mức chân không chạm đất.
Chỉ chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Ngày hôm đó.
Bên trong sơn cốc.
Mấy bóng người ngồi dưới một mái hiên bằng cỏ.
Lam Nhược Vân sắc mặt tái nhợt cùng với Lý Uyển Thanh sắc mặt tái nhợt, còn có Vân Học Lâm của Ngọc Thanh tiên cung và Thạch Quang Diệu của Thượng Thanh Lâu.
Bốn người này đều là cảnh giới Tiên Quân, cũng là cấp bậc mạnh nhất được cứu trong khoảng thời gian này.
Bên trong sơn cốc đã được xây dựng giống như một y quán, những người qua lại đều là người bị thương.
Mà mấy người ngồi dưới mái hiên cỏ đều không ngoại lệ, trên người hoặc bị quấn băng gạc, hoặc là có sắc mặt tái nhợt.
Lúc trước bị thương quá nặng, cho dù mấy người đã dùng đan dược chữa thương, nhưng cũng rất khó khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.
Tần Ninh chỉ đảm bảo tính mạng của bọn họ không có việc gì thôi, đương nhiên hắn cũng tiếc lấy tiên đan tiên dược trân quý của mình ra cho những người này khôi phục.
Lý Uyển Thanh một bên trêu ghẹo nói: “Hai ngày trước, ta nhìn thấy một vị sư đệ đã không có hơi thở, kết quả trải qua ba ngày chữa trị không ngừng nghỉ của Tần thần y, vậy mà đã sống lại”.
Quả thực là kỳ tích! Mấy người đều gật đầu.