Tần Ninh cười nói: “Ta cũng không nắm chắc nên không thể liều lĩnh giao Ôn Ngọc Trạch cho ngươi được”.
Nói đến đây, Lý Uyển Thanh im lặng.
Tần Ninh hiểu cô ta đang nghĩ gì trong đầu.
Dưới góc nhìn của cô ta, hành động của Thái Thanh tiên tông đầy chính nghĩa, tư tưởng tiêu diệt Dị tộc đã khắc sâu vào trong trí óc của cô ta.
Nhưng thế giới này không phải là kiểu không phải đen thì là trắng.
Advertisement
Nếu chính nghĩa là chính nghĩa, tà ác là tà ác thì Dị tộc không thể nào cắm rễ ở Tiên Giới được.
Mấy ngày tiếp theo, Lý Uyển Thanh rất ít khi nói chuyện.
Tần Ninh cũng không quan tâm.
Bây giờ hắn ta tập trung áp chế lôi kiếp của bản thân, không rảnh đi thông não cho Lý Uyển Thanh.
Advertisement
Hơn nữa... bọn họ cũng không thân thiết gì.
Suy cho cùng, hắn cứu Lý Uyển Thanh là bởi vì dã tâm tiêu diệt Dị tộc của cô ta quá mãnh liệt, Tần Ninh không thể nào không cứu người như vậy.
Nhưng nhiều hơn sẽ không.
Hắn không phải là hạng người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thấy phụ nữ là hận không thể dán cả người lên.
Cứ thế lại trôi qua thêm mấy ngày.
Hôm nay, con chó vàng lang thang bên ngoài cả ngày trở về, vừa thấy Tần Ninh nó đã tỏ vẻ thần bí nói: “Ta phát hiện một vài thi thể ở gần sơn cốc...”, có thể nói sơn cốc này tách biệt với thế giới, nếu không nhờ Tần Ninh nhạy cảm với văn ấn thiên địa thì không thể nào phát hiện ra chỗ này.
Đây cũng là lý do tại sao bọn họ ở đây suốt mấy tháng trời mà vẫn không ai tìm ra.
“Con người à?
Hay Dị tộc?”
“Con người!”
Tần Ninh suy tư một lát rồi bảo: “Đi ra xem sao”.
Chốc lát sau, Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ và Lý Uyển Thanh đều đi ra, bọn họ quyết định ra ngoài xem xét.
Trong dãy núi Thái Giang to lớn, núi rừng rậm rạp, khắp nơi đều hiện ra sự bất phàm của nó và diện tích bao la vô ngần.
Bọn Tần ninh đi ra khỏi sơn cốc, chó vàng dẫn đường bọn họ đến một khe núi.
Trong khe núi la liệt đầy xác chết nằm ngang nằm dọc trên mặt đất, nhìn tình hình có vẻ đã tử vong mấy ngày rồi.
Lý Uyển Thanh vừa thấy những xác chết đó thì biến sắc.
“Đó là đệ tử của Thái Thanh tiên tông bọn ta!”
Sắc mặt Lý Uyển Thanh càng lúc càng u tối.
Trong vòng hơn mười lý quanh đây có hơn chục thi thể, quan sát kỹ thì thấy bọn họ đều là đệ tử cấp bậc Huyền Tiên và Cửu Thiên Huyền Tiên.
“Lam sư tỷ!”
Ngay sau đó, Lý Uyển Thanh phát hiện ra một vị đồng môn quen thuộc.
Lam Nhược Vân! “Lam sư tỷ...”, Lý Uyển Thanh tiến lên, cẩn thận quan sát vết thương của Lam Nhược Vân.
“Còn hơi thở, còn hơi thở, Tần Ninh, ngươi cứu sư tỷ được không?
Lý Uyển Thanh ta nợ ngươi một ân tình”.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, cần thận kiểm tra vết thương của Lam Nhược Vân.
Đúng là còn một hơi, chẳng qua hơi thở quá mong manh.
“Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!”
Lý Uyển Thanh ôm Lam Nhược Vân, dọc đường luôn miệng nói lời cảm ơn với Tần Ninh.