Bóng người áo đỏ lúc đầu vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi bị người kia ôm chặt vào lòng thì người mềm nhũn.
“Tuyết Nhi, nhớ ngươi chết mất!”
Giọng nam trầm vang lên.
Người mặc áo đỏ kia cứng ngắc, giận dữ nói: “Ta thấy ngươi vẫn chưa nhớ ta lắm đâu!”
“Ngươi nói nhớ ta vậy khoảng thời gian qua ngươi đi đâu hả?”
Advertisement
Người đằng sau u sầu nói: “Ngươi bảo ta đến núi Thái Bạch làm gián điệp ở Cảnh Hỏa tộc, tất nhiên là ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi làm việc rồi”.
Nghe vậy, người mặc đồ đỏ rất hài lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ nghiêm trang, vừa định nói gì đó thì người đàn ông kia tiếp lời: “Đã lâu rồi không gặp nhau, ta rất nhớ ngươi, ngươi không nhớ ta sao?”
Cô gái kia vậy không nói gì.
“Để ta kể cho ngươi nghe chuyện này!”
Advertisement
“Ngươi kể đi...”, người thanh niên áo gấm lụa là ôm chặt cô gái áo đỏ, chậm rãi nói: “Khi ta còn bé có sống ở một thôn làng bình thường”.
“Nhà của chúng ta rất túng...”, “Ngươi kể rồi!”
Cô gái vô tình cắt ngang.
“Đừng nóng, ta còn chưa kể xong đâu”.
Người thanh niên kể tiếp: “Nhà của chúng ta rất bần cùng, cha mẹ ta ra ngoài làm việc cả ngày trời, có khi suốt mấy ngày không về nhà”.
“Một đứa trẻ như ta đến nấu cơm cũng đều rất vất vả, may thay hàng xóm nhà chúng ta rất tốt bụng”.
“Ở bên trái có một bà cụ họ Mạc, bà cụ rất hiền lành, coi ta như cháu trai ruột thịt”.
“Ở bên phải có một bà cụ khác họ Điền, tuy rằng bà cụ rất nghiêm khắc nhưng lại thương ta lắm...”, cô gái áo đỏ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sau này thì sao?”
“Sau này, cha mẹ ta làm ăn khấm khá, đón ta tới thành trấn lớn hơn, ở nhà lớn hơn, còn có kẻ hầu người hạ”.
“Nhưng mà ta vẫn không thể nào nguôi nỗi nhớ nhung với hai bà cụ ấy”.
Cô gái áo đỏ nghe vậy thì nhíu mày.
Cô gái luôn cảm thấy trong câu chuyện của người thanh niên có gì đó nhưng không biết đó là gì.
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”
Cô gái áo đỏ hỏi ngay.
Người thanh niên đáp: “Ta chỉ muốn nói là hồi tưởng lại quá khứ ấy làm ta bây giờ rất nhớ bà cụ Mạc với bà cụ Điền”.
Bà cụ Mạc.... bà cụ Điền... bất chợt, cô gái áo đỏ bừng tỉnh, mặt ửng đó, mắng: “Cái tên Thần Tinh Dịch nhà ngươi được lắm, đúng là đồ vô liêm sỉ!”
“Ta vô liêm sỉ chỗ nào hả?”
Lúc này, người thanh niên thâm tình hôn cô gái... trong sơn cốc, bầu không khí dần trở nên mờ ảo, một trận đại chiến là khó tránh khỏi.
Tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó không thể kể rõ.
Thật lâu sau đó.
Trong sơn cốc.
Bên cạnh bờ ao.
Hai bóng người dựa sát vào nhau ôm ôm ấp ấp.
“Vô Tuyết, sao lần này các chơi lớn thế?
Ta thấy không chỉ có Tiên Vương và đến cả Tiên Hoàng cũng ra trận nữa”.
Quần áo của Vũ Vô Tuyết chẳng biết đã chạy đi đâu, bây giờ, cô ta đang cuộn mình nằm trọn trong lòng ngực của Thần Tinh Dịch, sau một hồi vận động kịch liệt, cơ thể quá mệt nhọc, giọng điệu cũng trầm khàn hơn nhiều, nói: “Còn không phải là vì cái tên Ôn Ngọc Trạch của Cảnh Hỏa tộc kia à, hắn ta quá bí ẩn... ta cũng hỏi Kỳ Manh nhưng Kỳ Manh không nói cho ta biết gì hết, ngươi có điều tra được tin gì về tên Ôn Ngọc Trạch kia không?”
Chẳng qua là năm nay, Cảnh Hỏa tộc lại vô cùng để ý tới các bộ tộc ở núi Thái Bạch.
Cẩn thận thăm dò, Vũ Vô Tuyết mới biết tên Ôn Ngọc Trạch của Cảnh Hỏa tộc kia rất kỳ lạ.