Khi Vương Trung Đỉnh về nước là Nhị Lôi đến đón, từ xa thấy cửa xe mở, chỉ có một mình Nhị Lôi bước ra, ánh mắt Vương Trung Đỉnh lơ đãng rồi ảm đạm vài phần.
Trở lại công ty, Phùng Tuấn đem tình hình công việc cụ thể mấy ngày nay báo cáo cho Vương Trung Đỉnh.
《 Xé rách 》 công chiếu gần ba tuần, đã bị phim nhập khẩu mới vượt lên, doanh thu phòng vé trượt xuống rõ ràng, bất quá so sánh với phim nhựa trong nước cùng kỳ cũng đã dẫn đầu tương đối xa.
Độ nóng phim nhựa giảm xuống, nhân khí của Lý Thượng lại chỉ tăng không giảm, nhất là mấy ngày Vương Trung Đỉnh đi vắng, việc hắn đóng nam chính đã đồn đãi quá mức rầm rĩ. Mà Phùng Tuấn dưới chỉ thị của Vương Trung Đỉnh, luôn dùng thái độ dung túng. Dù sao cũng không tốn tuyên truyền phí, dưới tình huống không tổn hại lợi ích công ty, mặc sao cho nó muốn ra sao thì sao thôi.
So với bất kì việc gì, Vương Trung Đỉnh càng quan tâm tiến triển một bộ phim khác.
"Hậu kỳ hoàn thành đến đâu rồi?"
Phùng Tuấn nói: "Sáu giờ đã cắt thành 150 phút, trước mắt đang vội ở khâu kĩ thuật đồ lục."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Chúng ta cũng nên bắt tay vào làm công tác tuyên truyền rồi."
"Ân, tôi đã bắt chuyện qua cùng các viện tuyến (rạp chiếu) lớn, bọn họ đều rất nguyện ý cùng chúng ta hợp tác. Hiện tại chỉ chờ thẩm định, hy vọng có thể "tứ chi kiện toàn"."
Vừa nghĩ tới thẩm định, lòng Vương Trung Đỉnh liền không hiểu sao trầm xuống.
Phùng Tuấn đi rồi, Vương Trung Đỉnh bắt đầu xử lý vài công việc đọng lại trong mấy ngày.
Vốn vào loại thời điểm này y không rảnh lo nghĩ chuyện khác, nhưng là ngày hôm nay tâm luôn nổi không yên. Trong đầu thường xuyên xuất hiện cảnh tượng một người thô bạo phá tung cửa, nghiêng trái ngã phải lắc lư tiến vào, nhảy lên trên người mình cùng nhau công khai vui vẻ.
Nhưng mà, hôm nay cánh cửa im lặng dị thường, im lặng đến nỗi Vương Trung Đỉnh không hiểu sao buồn bực.
Hàn Đông mấy ngày này đêm ngày làm đồng hồ, hành động đã muốn gần như điên rồ, có đôi khi Du Minh đang ngủ ngủ chợt nghe đến cách vách truyền đến tiếng báo thức của Hàn Đông.
Cuối cùng vẫn là Du Minh nhắc nhở, "Này, sao cậu còn không đi gặp người ta?"
"Gặp ai?" Hàn Đông trố mắt giật mình hỏi.
Du Minh không nói gì, "Cậu không phải nói Vương tổng hôm nay trở về sao?"
Đúng a! Hàn Đông mới nhớ tới, vội vàng thu thập đồ trên bàn, quay sang Du Minh nói: "Chỗ linh liện này trước tiên để bên phòng cậu đi, tôi sợ buổi tối có kẻ đột nhập."
Du Minh gật gật đầu, "Được, tự cậu mang qua đi."
Kết quả, lúc Hàn Đông tìm chỗ giấu linh liện đồng hồ, đột nhiên phát hiện đồ dùng nữ vẫn còn ở trong thùng.
"Tôi nói, sao cậu còn chưa có ném a?" Hàn Đông sốt ruột hỏi.
Du Minh thản nhiên trả lời: "Tôi vài ngày nay cũng chưa ra khỏi cửa."
"Đi đi đi, nhanh chóng ném đi, giữ lại làm gì? Không phải chỉ khiến bản thân ngột ngạt sao?"
Du Minh buồn bực, "Tôi như thế nào cảm thấy cậu còn bực bội hơn tôi?"
Hàn Đông giả bộ một giọng điệu không thẹn với lương tâm, "Tôi đây không phải nghĩ cho cậu sao? Vạn nhất ngày nào đó có người lạ đến đây, thấy mấy thứ này, đến lúc đó cậu làm sao giải thích a?"
Du Minh nói: "Vậy cậu giúp tôi ném đi."
Hàn Đông vốn muốn đưa tay, nhưng lại lập tức rụt trở về, việc này tuyệt đối hắn không thể tự tay làm. Chỉ cần là tự hắn ném, còn có nguy cơ nhặt về.
"Tôi bận ra ngoài, tự cậu ném đi, nhất định phải đem mấy thứ này xử lý sạch sẽ trước khi tôi về!"
Nói xong, Hàn Đông lập tức xách túi chạy mất.
Biết lúc này Vương Trung Đỉnh còn ở văn phòng, Hàn Đông đi thẳng đến nhà y. Muốn giả vờ đã sớm chờ đợi, cho Vương Trung Đỉnh một kinh hỉ.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh kìm nén không được, lại đến ký túc xá Hàn Đông.
Lúc y đến Hàn Đông đã đi mất, Du Minh đang ôm một cái thùng đi ra ngoài.
Thùng không có đóng chặt, quần tất như ẩn như hiện trong khe hở. Nguyên bản Vương Trung Đỉnh sẽ không chú ý tới thứ này, nhưng là gần đây đang trong "thời kì đặc biệt", đối một vài thứ càng thêm mẫn cảm.
"Đây là cái gì?" Vương Trung Đỉnh quả nhiên đã mở miệng.
Du Minh biết cố che giấu ngược lại dễ gây hiểu lầm, liền trực tiếp tỏ rõ thái độ.
"Vương tổng, có thể phiền ngài một việc không?"
Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Nói đi."
"Giúp tôi đem cái trả lại thùng này cho Hạ Hoằng Uy, cũng nói cho anh ta biết, đừng đưa mấy thứ này đến làm tôi ghê tởm nữa."
Nói xong, Du Minh trở về phòng mình.
Vương Trung Đỉnh ôm thùng lên xe, mở ra nhìn thoáng qua, không nén nổi sửng sốt, đây quả thực chính là một thùng nữ trang a! Phàm là đồ y từng nghĩ đến, trong này cái gì cần đều có, ngay cả hình thức cũng mười phần xác định.
Hơn nữa chủ yếu là, số đo quần áo đều là chiếu theo Hàn Đông, điểm này khiến cho y trăm mối không thể giải thích.
"Sư phụ, phiền ngài nhanh lên một chút." Hàn Đông ở trên đường luôn luôn thúc giục.
Tài xế taxi nói: "Không có cách nào nhanh, thêm nữa liền thành siêu tốc rồi."
Vương Trung Đỉnh lái xe so với tài xế taxi còn nhanh hơn, y không biết Hàn Đông chuẩn bị kinh hỉ cho mình, chỉ là muốn mau chóng trở về, tránh cho khi vào cửa gặp Hàn Đông phiền toái.
Cuối cùng, so về tốc độ, vẫn là Vương Trung Đỉnh toàn thắng.
Hàn Đông 10 phút sau mới đuổi tới, dừng xe ở khu biệt thự ba cổng lớn đều mở sẵn. Hàn Đông tiếp chạy vào, tựa như một cơn gió cuồng dã không kềm chế được, thổi đến máu trên người Vương Trung Đỉnh đều nóng.
Y hướng Tây Tây nói: "Ba ba chuẩn bị cho con một phần qùa."
"Ở đâu?" Tây Tây hưng phấn mà vươn bàn tay nhỏ lên.
"Ở phòng ba ba, tự con tìm đi."
Thằng nhóc vừa mới rời đi, Hàn Đông liền đẩy cửa vào, lúc ấy Vương Trung Đỉnh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, kết quả Hàn Đông không có lao đến, ngược lại bày ra vẻ mặt xấu hổ.
"Anh về rồi a?"
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói gì, Tây Tây lại từ phòng của y ló đầu ra.
"Ba ba, con không có tìm được qùa."
Hàn Đông nháy mắt đẩy Vương Trung Đỉnh ra chạy sang phòng y, "Có qùa, ở đâu? Chú giúp con tìm!"
Vương Trung Đỉnh hai bàn tay nắm chặt nắm thành quyền, các cơ trên mặt cứng ngắc dị thường.
Phát hiện qùa là pho mát cùng socola, Tây Tây như nhặt được chí bảo, vẻ mặt Hàn Đông đầy lòng tham.
"Sao không mang một cái đồng hồ về?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Tay của em không hợp đeo đồng hồ."
Hàn Đông nghe nói như thế liền vui vẻ, "Anh thật là còn tính đến loại này a?"
Vương Trung Đỉnh vẫn chưa trả lời, Tây Tây bên cạnh vẻ mặt được ưu ái nói: "Ba ba chỉ biết tặng chú đồng hồ, nhưng lại tặng cháu pho mát cùng socola!"
Tây Tây từ nhỏ thấy nhiều nhất chính là đồng hồ, dựa theo nguyên tắc vật hiếm là quý, nó cho rằng đồng hồ là không đáng giá nhất, mà đồ Vương Trung Đỉnh hạn chế nó mới là bảo bối.
Hàn Đông vẻ mặt lo lắng nhắc nhở Vương Trung Đỉnh, "Tôi nói câu anh đừng không vui, tôi cảm thấy con trai anh rất có thể sẽ cầm đồng hồ cho người khác đổi kẹo, anh tốt nhất nên đề phòng chút."
Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, đem pho mát vừa mởi mang về mở ra, dùng hơi lửa đốt trên mặt pho mát, lại dùng dao cắt xuống, trộn lên nấu chín kèm khoai tây đưa cho Hàn Đông.
Hàn Đông cắn xuống một ngụm, khen "Thật thơm."
Ngay cả bản thân Vương Trung Đỉnh cũng không nhận ra, giờ khắc này biểu tình của mình có bao nhiêu thỏa mãn.
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh tới trước phòng Tây Tây dỗ nó ngủ.
"Ba ba, hôm nay đuôi sam thúc thúc sẽ ở lại nhà chúng ta sao?"
"Không có, chú ấy là đến bàn việc công cùng ba ba, xong liền đi."
"Vậy con yên tâm rồi."
Nói xong lời này, Tây Tây quyết đoán ngủ.
Hàn Đông quả thật chuẩn bị đi, hắn muốn mau chóng làm xong đồng hồ, trừ bỏ đi cái tâm bệnh này. Cho nên thấy Vương Trung Đỉnh đi ra, trực tiếp xua tay với y.
"Tôi đi a."
Vương Trung Đỉnh nghĩ Hàn Đông lại chơi lạt mềm buộc chặt, cho nên sắc mặt không thay đổi nhìn hắn đi ra ngoài.
Kết quả, chờ chân Hàn Đông thật sự bước ra ngoài cửa, mặt Vương Trung Đỉnh đột nhiên biến sắc, hai bước lớn đã chạy đến, một tay kéo Hàn Đông vào, đẩy hắn tựa vào góc tường.
Hàn Đông nị nị oai oai cười, "Làm gì vậy?"
Trên mặt Vương Trung Đỉnh đã viết đến thanh thanh sở sở: Em hỏi làm gì sao? Nhớ em.
Trở lại phòng, Vương Trung Đỉnh liền đem phần nhớ nhung này biến thành hành động. Kết quả còn chưa đã nghiền, Hàn Đông đã nặng trĩu chìm vào giấc ngủ. Hắn mấy ngày nay mân mê đồng hồ, tinh lực đã muốn cạn kiệt nghiêm trọng.
Bàn tay Vương Trung Đỉnh thì vẫn còn ở trên đùi Hàn Đông thoả thích vuốt ve.
Y lại nghĩ tới cái thùng trên xe, sau khi bê lên, từ bên trong lấy ra một cái quần tất, nhìn chằm chằm Hàn Đông một hồi, rốt cục quyết định xuống tay.
Kết quả, trong nháy mắt tay y vừa đụng tới ngón chân Hàn Đông, hàng này đột nhiên lấy mông làm tâm, cả người ở trên giường quay một vòng lớn, giọng điệu giống như máy móc nói: "Hiện tại thời khắc, mười hai giờ —— chỉnh!"
Khuôn mặt Vương Trung Đỉnh lúc ấy, liền giống như bị quả chuông mấy chục cân đập trúng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Vương Trung Đỉnh quay sang Hàn Đông nói: "Tôi đã giúp em liên hệ mấy vị lão sư và huấn luyện viên, hôm nay đưa em đi gặp bọn họ, tốt nhất ăn mặc đúng đắn một chút."
"Huấn luyện viên gì cơ?" Hàn Đông khó hiểu.
Vương Trung Đỉnh nói: "Có huấn luyện viên động tác, khẩu ngữ, hình thể, đều là chuẩn bị cho phim mới của em."
Hàn Đông vốn lại muốn nhấn mạnh chuyện mình không học dáng vẻ nữ nhân, nhưng sau ngẫm lại vẫn là bỏ đi, chờ khi làm xong đồng hồ rồi nhắc lại, đến lúc đó còn dễ nói một chút.
Vương Trung Đỉnh dẫn Hàn Đông tới phòng chứa y phục, để cho hắn tự chọn quần áo mình thích.
Hàn Đông sợ quần áo không vừa, mỗi lần cầm lấy một bộ đều xem trước số đo một chút, không ngờ Vương Trung Đỉnh lại nói: "Không cần nhìn, quần áo đó em đều có thể mặc."
Hàn Đông nháy mắt sửng sốt, lúc nhìn sang Vương Trung Đỉnh, y đã đi ra ngoài.
Vương Trung Đỉnh lại lên lầu ba lấy xuống một cái đồng hồ, đồng hồ này là do đại sư làm đồng hồ nổi tiếng mất bốn năm mới hoàn thành, có thể nói là vật báu vô giá. Y vốn là muốn để lại cho Tây Tây, kết quả sau lại nghe được Hàn Đông oán hận mình không mang đồng hồ về, liền quyết định đem cái này đưa cho hắn.
Kết quả Hàn Đông cư nhiên không thích, còn chỉ vào một cái khác nói: "Tôi muốn cái kia."
Cái đồng hồ kia đâu đâu cũng có thể mua được, Vương Trung Đỉnh tự nhiên cảm thấy không xứng với Hàn Đông, nhưng không nói rõ, chỉ là uyển chuyển tỏ thái độ: "không hợp với em."
"Sao lại không hợp? Cái này rất nam tính a!" Hàn Đông nói xong thì cho tự mình đeo lên.
Vương Trung Đỉnh đành phảigật đầu, "Vậy em giữ đi, coi như quà của em."