Chạng vạng, công ty Trung Đỉnh nghênh đón một vị khách quý từ đường xa đến, đạo diễn Hollywood đang hồng Calne tiên sinh.
Calne là đạo diễn Hollywood trẻ tuổi nhất, năm nay mới 36 tuổi. Cũng đang bởi vì tuổi trẻ còn nhiều hứa hẹn, tạo cho hắn tính cách liều lĩnh không kềm chế. Bề ngoài mang phong cách phương Tây nhiệt tình nói nhiều, trong lòng lại rất khó tín nhiệm bất kì ai.
Lần này để hợp tác cùng Calne, công ty đã bỏ ra không ít khí lực.
Lần đầu gặp mặt, Vương Trung Đỉnh tặng một cái đồng hồ ẩn hình. Đeo lên cảm giác kim đồng hồ chính là một nét vẽ trên cánh tay, Calne rất thích.
Bất quá hắn vẫn tỏ thái độ như trước, không có diễn viên thích hợp sẽ không đồng ý đạo diễn.
"Nhân vật chính chúng tôi đã bước đầu chọn được người, ngài trước tiên có thể nhìn qua một chút."
Vương Trung Đỉnh nói xong, Phùng Tuấn liền đem ảnh Hàn Đông đưa tới tay Calne.
Calne là người phương Tây, thẩm mỹ đương nhiên khác biệt với người phương Đông, nam diễn viên Châu Á hắn hầu như không xem trọng, cho nên thời điểm bắt tay hợp tác căn bản cũng không ôm bao nhiêu chờ mong.
Kết quả vừa nhìn lướt qua, ánh mắt Calne vụt sáng lên tinh nhuệ.
"Người này đến Trung Quốc làm nghệ sĩ?"
Vương Trung Đỉnh có chút tự hào nói: "Sinh trưởng tại Trung Quốc."
"Các người có lầm hay không? Tôi cảm thấy hẳn là con lai, trên người cậu ta khẳng định có hai loại huyết thống.
Vương Trung Đỉnh không muốn tiếp tục cùng hắn thảo luận cái đề tài này, trực tiếp hỏi: "Ngài cảm thấy diễn viên này thế nào?"
"Hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, phi thường hài lòng." Calne thích thú nhìn chằm chằm ảnh Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh ý bảo Phùng Tuấn đi lấy hợp đồng.
Bàn tay Calne xoa tấm ảnh, không che dấu chút thưởng thức nào, "Đây là thân thể gợi cảm nhất tôi từng gặp qua..."
Biểu tình trên mặt Vương Trung Đỉnh đã xảy ra một chút biến hóa.
Phùng Tuấn đem hợp đồng đưa cho Calne, Calne cũng không cầm, vẫn biểu đạt thích thú đối với tấm ảnh.
"Tuy rằng tôi là nam nhân, nhưng thấy đôi chân như vậy trong lòng vẫn có xúc động muốn fuck cậu ta."
Vương Trung Đỉnh vốn đang nhìn chăm chú vào hợp đồng, nghe nói như thế lập tức vén mắt lên, tầm mắt lãnh lệ cứ như vậy bão qua.
Phùng Tuấn ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ám chỉ Vương Trung Đỉnh phải bình tĩnh. Khác biệt văn hóa, khác biệt văn hóa mà thôi.
Calne căn bản không phát hiện biến đổi dị thường của Vương Trung Đỉnh, lại tiếp tục cùng y đùa giỡn, "Chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy sao?"
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đanh lại.
Phùng Tuấn vội vàng đem hợp đồng chắn lên trước mặt Calne, "Calne đạo diễn, ngài trước tiên xem qua hợp đồng một chút đi."
Calne lúc này mới dời chú ý đến chính sự, sắc mặt Vương Trung Đỉnh rốt cục cũng dịu đi một ít.
Toàn bộ quá trình hiệp đàm phi thường thuận lợi, Calne tỏ vẻ rất nguyện ý hợp tác, hết nửa năm rốt cục hợp đồng này cũng ký thành công.
Trước khi chia tay, Calne quay sang Vương Trung Đỉnh hỏi: "Các người còn có ảnh chụp khác của Đông Đông tiên sinh không?"
"Đông Đông?" Dường như Vương Trung Đỉnh đối với xưng hô thế này rất kín đáo bài trừ.
Calne gật đầu, "Đúng rồi, người Trung Quốc các người không phải thích dùng điệp từ để diễn tả sự thân mật sao? Chính là Đông Đông."
"Không có." Đặc biệt đông cứng trả lời.
Calne vẻ mặt tiếc nuối, "Vậy được rồi, tôi chỉ có thể đợi đến khi quay phim để tìm hiểu sâu hơn."
Calne đi rồi, Phùng Tuấn phát hiện Vương Trung Đỉnh vẫn không có vui vẻ như dự liệu, ngược lại nhìn chằm chằm chỗ Calne vừa ngồi.
"Làm sao vậy?" Phùng Tuấn hỏi.
"Tấm hình vừa rồi cậu cho hắn đâu?"
Phùng Tuấn tùy tiện lật lật tài liệu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chắc là bị Calne cầm đi rồi."
Vốn đạo diễn lưu trữ tư liệu diễn viên không gì đáng nói, nhưng Vương Trung Đỉnh nghĩ như thế nào lại thành ra cảm thấy không thoải mái.
Phùng Tuấn phát hiện cảm xúc Vương Trung Đỉnh dị thường, cho là bị kích động vì lời nói của Calne, lại nói giỡn làm dịu không khí.
"Calne đạo diễn này cũng thiệt là! Một chút chính hình cũng không có. Cư nhiên muốn fuck tiểu tử Hàn Đông đó, hắn là trong lòng có bao nhiêu vặn vẹo mới có thể sinh ra dục vọng đối với Hàn Đông a!"
(Chính hình - 正形 – Conformal: hình dạng xác định không thay đổi, hình thái con người tiêu chuẩn. tóm lại cực kì khó hiểu -_-)
Vương Trung Đỉnh quay lưng về phía Phùng Tuấn uống nước, mỗi ngụm nuốt xuống đều thập phần gian nan.
...
Lễ Chúc Mừng, hầu như tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ có Vương Trung Đỉnh chưa tới.
Lương Cảnh nhìn đồng hồ, quay sang Lý Thượng nói: "Cậu gọi điện thoại cho Vương tổng, hỏi một chút xem anh ta như thế nào còn chưa tới."
Lý Thượng ấn số Vương Trung Đỉnh.
"Vương tổng, anh bây giờ đi đến đâu rồi? Tôi đến đón anh."
Vương Trung Đỉnh ngữ khí hờ hững, "Tôi hôm nay không đến, trong nhà có việc. Cậu thay tôi chúc mừng đoàn phim, chúc mọi người tiếp tục đại bán."
"Vâng, cám ơn Vương tổng."
Tiếp theo, Lý Thượng liền lên sân khấu truyền lời của Vương Trung Đỉnh.
"Hôm nay trong nhà Vương tổng có việc, cho nên không có cách nào đến, tôi thay mặt anh ấy chúc mừng mọi người."
Trong công ty, quan hệ của diễn viên và cấp trên luôn luôn là một đề tài mẫn cảm. Lý Thượng từ công khai trêu chọc Vương Trung Đỉnh đến thay mặt chuyển lời, không chút nào sợ scandal, rất rõ ràng là cố ý ám chỉ cho những nghệ sĩ ở đây.
Quả nhiên, mới vừa xuống sân khấu đã mấy người tới nịnh bợ.
Lễ Chúc Mừng kết thúc, Lý Thượng uống đến say khướt. Lương Cảnh vốn đã đặt phòng tốt ở khách sạn cho Lý Thượng, kết quả Lý Thượng lại tự mình lén lái xe đến công ty.
Du Minh vừa muốn khóa cửa đi ra ngoài, liền thấy Lý Thượng xách theo bao lớn bao nhỏ gì đó vào trong thang máy đi ra.
"Đông tử đâu?"
Du Minh lạnh lùng trả lời: "Đi vắng rồi."
Kết quả, Lý Thượng vẫn xách theo túi đồ đi vào.
Du Minh không muốn cho hắn vào phòng Hàn Đông, nói thẳng: "Cậu đặt đồ ở đây được rồi."
Lý Thượng như trước vừa đi vào trong, vừa quay sang Du Minh hỏi: "Đông tử bị thương thế nào?"
"Không nghiêm trọng." Du Minh nói.
Lý Thượng thử đẩy cửa phòng Hàn Đông, cư nhiên thật sự mở ra. Hai lần trước đến cũng chưa vào nhà xem, lần này đột nhiên muốn tiến vào coi trộm một chút.
Chứng kiến bố trí bên trong gian phòng, Lý Thượng ngây ngẩn cả người, cảm giác giống như về tới phòng nhọ cũ của Hàn Đông. Tuy rằng khoảng cách chỉ có nửa năm, lại cảm giác cách một thế hệ.
"Cậu ấy như thế nào còn dùng loại đồ này?" Giọng nói Lý Thượng lộ ra đã say ngà ngà, "Cậu ấy... Cậu ấy làm sao lại không có bàn?"
Nếu lời này là nhằm vào Du Minh, Du Minh nhất định sẽ mắt điếc tai ngơ, nhưng đổi lại Hàn Đông thế nhưng hắn lại mất bình tĩnh.
"Trước kia quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, tôi đi tham gia phục tuyển, cậu ấy còn tặng tôi quần, cái quần kia cho tới hôm nay tôi vẫn giữ."
"Cậu ấy là người tài hoa, nhưng không biết xử sự với người. Có đôi khi tôi đặc biệt muốn giúp, nhưng vừa đề bạt, người ta chỉ lắc đầu, nói Vương tổng hạn chế cho cậu ấy lên sân khấu"
"Ngươi biết không? Cậu ấy ngồi xổm năm năm tại cửa Bắc Ảnh, có bao nhiêu nhẫn nại! Nhưng cậu ấy hủy cũng bị hủy ở cái tính nhẫn nại này, sống đến quá thích ứng trong mọi tình cảnh, quá nuông chiều chính mình."
"..."
Lý Thượng mài mài chít chít thật lâu, Du Minh chỉ đáp lại hắn một câu.
"Hàn Đông dù khuyết điểm nhiều hơn nữa, nhưng cậu ấy vẫn tự tin hơn ngươi."
Nói xong lời này, Du Minh liền lên thang máy, để lại Lý Thượng một mình trơ mắt ở cửa.
Vương Trung Đỉnh lúc về đến nhà, Hàn Đông đang mặc áo của y nằm lỳ trên giường, lại trình diễn bài cũ làm ra vẻ hấp dẫn.
Tuy rằng Vương Trung Đỉnh cao hơn Hàn Đông mấy cm, nhưng tỉ lệ cơ thể không được nghịch thiên như vậy. Cho nên áo y mặc vừa, tới trên người Hàn Đông có chút dài, vừa đủ che mông, chỉ giữ lại hai cái đại chân dài trơn bóng.
Thoạt nhìn Hàn Đông giống như không hề phát hiện, kỳ thật ánh mắt luôn quét đằng sau, muốn ngừng mà không được a?
Quả nhiên, Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa mở miệng: "Có phải cậu đem áo của tôi sửa lại không?"
Hàn Đông ưỡn mặt cười, "Không a, là nửa người trên của tôi vốn ngắn."
"Tôi là nói có phải cậu sửa lại độ rộng?"
Vương Trung Đỉnh mặc áo hơi rộng, như thế nào tới trên người Hàn Đông ngược lại biến thành bó sát?
Hàn Đông cười gượng hai tiếng, "Đã đem eo thu vào một chút, hẳn không phải là quá rõ ràng đi?"
Đây là một trong hai kiện áo sơ mi Vương Trung Đỉnh thích nhất, trang phục của y tuy rằng không nhiều lắm, nhưng từng cái đều là tinh phẩm. Cẩn thận là ủi cẩn thận xử lý, qua hai năm cũng chưa biến dạng 1 millimet, lại bị hàng này dùng một cây kéo làm hỏng...
Chính khí phẫn nộ, lại quét đến cách đó không xa có một "Tiểu đạo sĩ".
Mặc trên người Tây Tây cũng là áo sơ mi của Vương Trung Đỉnh, hơn nữa chính là một chiếc khác mà y thích. Kẻ này mặc vào trực tiếp dài tới lòng bàn chân, quả thực giống cái đạo bào.
"Tại sao con mặc áo của ba ba?" Vương Trung Đỉnh hỏi Tây Tây.
Tây Tây hừ nói: "Không thể để cho chú ấy tranh nổi bật."
Trong lòng Vương Trung Đỉnh lúc ấy a, đã vặn thành một cỗ dây thừng, Hàn Đông còn ở trong phòng cười to không dứt.
Có đôi khi y thật sự rất muốn ở thời điểm Hàn Đông thanh tỉnh bày tỏ cõi lòng, chính là y làm không được a!!
Vì thế, Hàn Đông bị Vương Trung Đỉnh đuổi xuống giường.
Vương Trung Đỉnh dựa theo tên hai người mà chia hướng, một người ở phòng của y ở phía đông, một người ở phòng phía tây. Hàn Đông ở tạm phòng Tây Tây đã dùng, cho nên cũng là đồ hơi.
Đêm dài yên tĩnh, Vương Trung Đỉnh nằm ở trên giường không hề buồn ngủ.
Trong đầu nghĩ tới việc dang dở buổi sáng, nghĩ tới ánh mắt Calne khi xem ảnh, nghĩ tới cái "câu trong lòng vặn vẹo" kia của Phùng Tuấn, nghĩ tới cái áo của mình bị sửa lại...
Suy nghĩ rất nhiều chuyện loạn thất bát tao, nhìn qua không thấy liên quan gì, nhưng quy kết lại rất đơn giản —— Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh cảm giác tâm tình của mình đã phát triển theo hướng không thể khống chế.
Đột nhiên, cửa phòng mở.
Vương Trung Đỉnh quay đầu nhìn về phía cửa, Hàn Đông đang nhắm mắt chậm rì rì đi vào trong.
Hơi thở Vương Trung Đỉnh dần dần gấp gáp, thẳng đến khi Hàn Đông ở trên giường, nháy mắt bão đến tối đa.
Hàn Đông nằm úp sấp trên người Vương Trung Đỉnh, đột nhiên mở mắt, khiến cho Vương Trung Đỉnh trở tay không kịp.
Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi khi thanh tỉnh.
Vương Trung Đỉnh ban đầu đã có chút không thở được, chờ hai má Hàn Đông dán lên cổ của mình, phòng tuyến tâm lý lập tức sụp đổ.
Lúc trước ghé vào trên người chính là "Tiểu vương bát cái tự", trong mộng lại là "Đại Đường Lang". Hiện tại rốt cục mong nhớ là "Đại Đường Lang", ghé vào trên người cũng là "Đại Đường Lang" rồi
(Vương bát cái tự: con sam, không phải Vương bát đản J)))
(Đại đường lang: con bọ ngựa)
"Không ngoan ngoãn ngủ đi, tìm tới phòng tôi làm gì?" Vẫn giữ bộ mặt dửng dưng kia nói, ngữ khí lại hoàn toàn biến dạng.
Hàn Đông như trước một bộ mặt phụng phịu.
"Sau lưng tôi có thương tích, không cách nào nằm."
Vương Trung Đỉnh nói: "Vậy cậu có thể nằm úp trên giường của mình, sao nhất định phải nằm trên người của tôi?"
"Ván giường không có mềm mại như anh." Hàn Đông lười biếng cười.
Vương Trung Đỉnh trừng mắt nhìn hắn một trận, ánh mắt dần dần không còn nghiêm nghị. Cánh tay nguyên bản cứng ngắc trên giường cũng chậm rãi vươn lên, đặt lên cái đuôi thỏ của Hàn Đông.
Đột nhiên, cửa lại mở.
Khuôn mặt Tây Tây nhăn lại, từ từ bò lên giường. Dùng sức lay Hàn Đông xuống không được, cuối cùng trực tiếp úp sấp trên người Hàn Đông, Tiểu vương bát cùng Đại Đường Lang nằm thành một đống, cùng nhau hưởng phúc.
Vương Trung Đỉnh, "Đều xuống hết cho ta."
......
Ngày thứ ba, Hàn Đông ồn ào đòi về đoàn phim.
Vương Trung Đỉnh lúc ấy liền mặt đen, "Đi cái gì mà đi? Vừa khỏe một chút lại muốn tự giày vò."
Hàn Đông chính là thấy khỏe rồi mới phải vội vã, không để chính mình thảm chút, làm sao tiếp tục nương tựa nơi này đây?
"Tôi phải đi, bằng không trong lòng không thoải mái được."
Vương Trung Đỉnh biết mình sẽ thỏa hiệp, bởi vì y cũng là người như vậy. Chuyện gì một khi đã làm, nhất định phải hoàn thành.
Hàn Đông trông mong hỏi: "Anh cùng đi với tôi chứ?"
Vương Trung Đỉnh sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
Trên thực tế, y bồi Hàn Đông suốt cả một tuần.
Bỏ công việc, bỏ thời gian nghỉ ngơi, chỉ để xem Hàn Đông lần lượt lặp lại treo lên rồi rơi xuống nước: trong quá trình bôi sơn cho Hàn Đông, kết hợp thêm mấy nhu phủ cùng động tác mát xa...
Nếu cảnh này thật sự bị cắt, ít nhất cho Hàn Đông một hồi vị về trải nghiệm này, cảm thấy vẫn là đáng giá.
Cảnh quay cuối cùng được thôngqua, đoàn phim Hàn Đông rốt cục hơ khô thẻ tre.