Phong Lưu

Chương 57: Tâm hữu linh tê?




Sơ đồ phác thảo chính là hình vẽ cấu tạo của khẩu súng trong tay hắn, tuy rằng có chút hình dạng nhất định, chỉ là muốn phỏng chế ra, kỹ thuật thời đại này thực sự không thể làm được.

- Cười cái gì?

Lôi Mị đỏ ửng mặt, sẵng giọng:

- Mau mau giúp ta nghĩ biện pháp!

Súng ống thời cổ đại không phải hỏa thương hay sao, rất dễ dàng.

Đường Tiểu Đông nhảy xuống giường, nhếch miệng cười:

- Giấy, bút mực.

Phượng cô cô nhanh chóng trải giấy và bút lên trên bàn, thấy nàng nghe lời một cách thần kỳ, Đường Tiểu Đông nháy mắt mấy cái, Phượng cô cô ngoảnh đầu độ không nhìn thấy.

Đường Tiểu Đông vừa mới ngồi xuống, đột nhiên cảm giác chân trái truyền tới cơn đau đớn, cả kinh khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Sao rồi?

Lôi Mị vừa mới kéo ghế ra ngồi nhíu mày hỏi, khuôn mặt của Phượng cô cô cũng là biểu tình kinh ngạc, dường như không biết chuyện gì xảy ra.

Đường Tiểu Đông cười hắc hắc:

- Không có gì, không cẩn thận bị một con muỗi cắt một cái…

Không nhìn biểu tình như muốn giết người của Phượng cô cô, hắn cầm lấy bút lông, vẽ đồ hình súng dài cơ bẻn trên giấy.

Ngẩng đầu nhìn thấy thần tình cổ quái chăm chú nhìn lại chính mình của hai nàng, không khỏi giật mình hỏi:

- Các nàng nhìn cái gì?

Lôi Mị ho nhẹ một tiếng:

- Tư thế cầm bút của huynh thực kỳ quái…

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

- Ta có bao giờ dùng bút lông viết chữ, chỉ dùng bút máy viết.

- Bút máy?

Đường Tiểu Đông không nghe lời này, đỡ phải dài dòng giải thích lôi thôi, chỉ vào đồ hình vừa phác thảo vừa giải thích:

- Đây là nòng súng, phía dưới là cán súng có thể chế tạo bằng gỗ, tiện cầm súng, có thể chế tạo nòng súng bằng sắt thép, sua đó bỏ vào các loại như sắt sa khoáng, thiết châu, châm ngòi nổi là ok.

Đây chính là súng hỏa dược nguyên thủy nhất, hắn không biết tầm bắn xa tới mức nào, thế nhưng nếu bị bắn trúng, cho dù không chết cũng bị thương nặng, niên đại này chưa có thép, chỉ có sắt, khoáng sắt, thiết châu hẳn là có.

Giải thích hoàn tất, Đường Tiểu Đông buông bút lông, vỗ vỗ tay:

- Còn có cái gì không rõ thì…

Ngẩng đầu thấy sắc mặt tái nhợt của hai người, thần tình cổ quái, giống như nhìn thấy quỷ, không khỏi càng thêm hoảng sợ.

- Các nàng… Sao rồi?

Đường Tiểu Đông bất an hỏi, biểu tình của hai nàng thực sự vô cùng kỳ quái, thậm chí trong ánh mắt của Phượng cô cô còn thoáng hiện hàn mang, ẩn hàm sát ý.

- Đường đại ca…

Lôi Mị đưa tay kéo hắn.

Cảm giác được bàn tay nhỏ bé rất lạnh lẽo, Đường Tiểu Đông càng thêm bất an:

- Mị nhi, sao rồi? Sao tay nàng lạnh như vậy, có phải sinh bệnh?

Biểu tình trên mặt Phượng cô cô vẫn cổ quái như cũ, chỉ là sát ý trong đôi con mắt sáng ngời kia đã biến mất.

- Thuốc nổ chính là bí mật bất truyền của Lôi gia, làm sao Đường đại ca biết được?

Đôi con mắt xinh đẹp của Lôi Mị nhìn chăm chú vào hắn, Phượng cô cô cũng có biểu tình vô cùng khẩn trương.

Bí mật bất truyền?

Đường Tiểu Đông ngây người một lát, đột nhiên cười ha ha:

- Cái gì là bí mật bất truyền, thuốc nổ không phải là diêm sinh (KNO3), lưu huỳnh, than củi hỗn hợp tạo thành sao, cái nà ai cũng biết a.

Hai nàng vẫn giữ biểu tình không tin tưởng, Đường Tiểu Đông xoa xoa hay gò má, lão tử lại nói sai rồi sao?

Thuốc nổ cổ đại trên cơ bản chính là do ba loại vật chất này hỗn hợp tạo thành, bởi vì độ tinh khiết của diêm sinh quá thấp, uy lực bạo tạc cũng theo đó nhỏ đi, tuy rằng thành tích hóa học của hắn không tốt lắm, nhưng lúc đó đối với thứ này tương đối có hứng thú, vì vậy chưa tới mức trả lại kiến thức cho lão sư.

Hắn đột nhiên vỗ đầu, minh bạch sai ở chỗ nào rồi.

Tại thời điểm Đường triều, chưa có vị đại sư nào cống hiến ra phối phương chế tạo hỏa dược, phải một đoạn thời gian sau này mới tiến tới bước ứng dụng vào quân sự, tạo thành súng kíp các loại.

Giang Nam Phích Lịch Đường chính là loại thuốc nổ này, dựa vào Kinh Thiên Lôi lực sát thương phi thườn to lớn để uy chấn giang hồ, bí phương phối chế hỏa dược tự nhiên là bảo vật bí truyền, mà phối phương Đường Tiểu Đông nói ra để hai nàng khiếp sợ vô cùng, cho rằng Lôi gia xuất hiện phản đồ, Phượng cô cô khó tránh khỏi động sát khí.

Minh bạch nguyên nhân trong đó, Đường Tiểu Đông cười ha ha.

Lôi Mị lắc lắc tay hắn, biểu tình vẻ mặt nghiêm túc:

- Đường đại ca, đáp ứng ta, không nói ra phối phương chế tạo thuốc nổ!

Đường Tiểu Đông xoa xoa mấy cái trên lòng bàn tay trắng mịn của nàng, nghiêm trang nói:

- Mị nhi nói chính là thánh chỉ, làm sao ta dám không nghePhượng cô cô vừa mới hiện lên chút tươi cười liền chuyển thành trắng mắt nhìn, thần tình không cần nói cũng biết --- Lời buồn nôn như vậy cũng có thể rời được khỏi miệng.

Đường Tiểu Đông tủm tỉm nháy mắt mấy cái, như ý đáp lại--- Buồn nôn? Đây chính là lời nói tình yêu ân ái, ngươi xem biểu tình của Mị nhi, muốn có bao nhiêu hài lòng có bấy nhiêu hài lòng, hắc hắc.

Khuôn mặt tươi cười của Phượng cô cô trở thành nóng bỏng, phương tâm cũng rất không hiểu sao điên cuồng nhảy dựng lên.

Đều nói người rơi vào bể tình thật sâu, có linh tê tương thông, không cần ngôn ngữ, một ánh mắt cũng có thể hiểu được nhau, minh bạch ý tứ của nhau, vậy nàng và hắn không phải là…

Trên mặt Lôi Mị để lộ nụ cười xán lạn ngọt ngào, càng thêm kiều diễm động lòng người.

Tuy rằng tướng mạo của tướng công không quá xuất chúng, thế nhưng đây là từ trong bụng mẹ định trước, không thể thay đổi. Bề ngoài nhìn như quê mùa, nhưng lại thận trọng vô cùng, ôn nhu săn sóc, thông minh hơn người, có dụng tâm hiệp nghĩa, nếu như hắn thành thật một chút, không tới loại địa phương kia thì hoàn mỹ rồi, đáng tiếc, không có người nào hoàn mỹ, chút mao bệnh nho nhỏ coi như chấp nhận được, nam nhân có tiền có thế, không phải người nào cũng năm thê bảy thiếp hay sao?

Đường Tiểu Đông thấy ngón trỏ đại động, e ngại Phượng cô cô đứng một bên, thực sự muốn ôm Mị nhi vào lòng xoa nắn giải nghiền.

- Ai, hai người các ngươi đừng có mắt đi mày lại như vậy được không, vừa rồi ngươi giải thích sơ đồ phác thảo, chúng ta không nghe rõ ràng, lập lại một lần nữa.

Phương cô cô trắng mắt nói lời kháng nghị, Lôi Mị xấu hổ tới đỏ bừng mặt cuống quýt bỏ qua tay của Đường Tiểu Đông, lui tới phía sau Phượng cô cô.

Đường Tiểu Đông nheo neho mắt --- Ngươi sẽ không ăn dám chua đấy chứ?

Khuôn mặt Phượng cô cô phát lạnh --- Ngươi tìm đánh?

Đượng Tiểu Đông dựng thẳng hai tay, biểu thị đầu hàng, cười ha ha, một lần nữa giải thích cẩn thận, hắn càng lúc càng thích trêu đùa vị tiểu cô cô trẻ đẹp này rồi.

Lôi Mị ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào sơ đồ phác thảo dưới sự chỉ dẫn giải thích của Đường Tiểu Đông, Phượng cô cô đứng một bên cúi đầu nhìn, cảm giác giống như bị người khác nhìn trộm, toàn thân khó chịu, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy ánh mắt mờ ám của Đường Tiểu Đông, khuôn mặt đỏ bừng, lại, lại cuống quýt cúi đầu, trong lòng nhảy càng thêm lợi hại.

Lẽ nào mình và hắn thực sự có linh tê tương thông? Điều này… Sao có thể?

Đường Tiểu Đông cũng kỳ quái, vì sao chính mình có thể hiểu được ý tứ trong mắt của Phượng cô cô? Đừng nói là trong lòng có tâm hữu linh tê?

Hai người lại đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt tiếp xúc một lần nữa, đều cuống quýt chuyển dời, bầu không khí hơi có chút mờ ám.

Lôi Mị đề bút chú thích bên trên sơ đồ phác thảo, sơ đồ phác thảo đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn được nữa, lại bao hàm trí tuệ khiến người khác phải thán phục, nàng không khỏi phát ra một tiếng tán thán, đôi con mắt xinh đẹp hiện lên từng sợi nhu tình và sùng bái vô hạn.

Phượng cô cô cũng phát ra một tiếng tán thán, một lần nữa lặng lẽ quan sát người nam nhân thần bí trước mặt.

Ấn tượng đầu tiên chính là đường con thô ráp, hoàn toàn có vẻ tục tằng hào phóng, đôi con mắt không quá sáng sủa lại để lộ vẻ tự tin, quật cường và trí tuệ không gì sánh được, khóe môi nụ vẻ tươi cười nhàn nhạt, mang theo mấy phần bất cần đời và thần bí, khiêu khích như ngả ngớn, có đôi khi làm người khác hận tới hàm răng phát ngứa, có đôi khi lại giống như làn gió xuân ấm áp, chân tình, không hề tồn tại, khiến trái tim đập nhanh.

Một nam nhân tục tằng như vậy, ai có thể nghĩ được dĩ nhiên thận trọng tinh tế, ôn nhu đa tình, hơn nữa khiến kẻ khác phải sợ hãi than thở chính là trí tuệ vo hạn, càng tăng thêm mị lực thần bí, giống như nam châm vững vàng thu hút ánh mắt mọi người, khiến mọi người không tự chủ được dừng lại trên người hắn, hiếu kỳ muốn lý giải hắn không thể ức chế, mà trong lúc không hề phát hiện ra, trong lòng của ngươi đã có hào cảm đối với hắn, thậm chí sản sinh ý nghĩ yêu thương. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nói chung, trên người hắn ngẫu nhiên tản mát ra mị lực thần bí, phi thường hấp dẫn kẻ khác phái.

Các cô nương của Lôi gia Giang Nam, người nào không phải chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn? Người nào không phải nữ trung hào kiệt, tài năng hơn người, đồng thời tâm cao khí ngạo?

Cô nương đồng lứa trẻ tuổi của Lôi gia hiện tại, người xuất chúng nhất chính là Lôi Mị, nàng tài trí hơn người, võ công cao nhất, làm việc trầm ổn giỏi giang, đã có chút phong phạm khí độ của tông sư một phái, càng được các trưởng bối định làm người thừa thế gia chủ tương lai.

Trong tất cả các cô nương, cũng là nàng tâm cao khí ngạo nhất, dùng cách nói ánh mắt quá đỉnh đầu cũng không quá đáng, số lượng vương tôn công tử đeo bám đằng sau nàng có thể xế một đội quân, khinh thường nhìn tuấn kiệt danh môn, nhưng lại chấm trúng người nam nhân vốn nhìn như không hề có một chút đặc biệt nào, nói rõ người nam nhân này ẩn chứa mị lực đặc biệt người khác không thể có, như vậy mới có thể đả động được phương tâm Mị nhi.

Tuy rằng nàng là cô cô của Mị nhi, nhưng tuổi tác lại không cao hơn bao nhiêu, thậm chí có thể nói là hai người lớn lên cùng nhau, không ai càng thêm lý giải Mị nhi hơn nàng, nếu Mị nhi có nơi để về tốt, một trưởng bối như nàng phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng không biết vì sao, nhìn hai người này đánh mắt đưa tình, trong lòng cư nhiên hiện lên một chút tình cảm thất lạc không tên.

Ai…

Phát sinh một tiếng thở dài yếu ớt, nàng thu hồi lại sơ đồ phác thảo trên bàn, trực tiếp nói:

- Lần này cô cô trở về, để Khổ đại sư chế tạo y đúc, có tin tức sẽ thông báo.

Không đợi hai người đáp lại, hai vai nhoáng lên, giống như chim nhạn bay vút đi.

Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, Phượng cô cô trước khi đi nhìn thoáng qua hắn, thần tình quái dị làm tim hắn đập bình bịch.

Phượng cô cô đã rời đi, Đường Tiểu Lôi lo lắng Lôi Mị sẽ hỏi lại chuyện vừa rồi, mở miệng ngáp dài, nói thực sự mệt không chịu được, ngả đầu trên giường ngủ vù vù.

Lôi Mị an ủi vài câu, nhẹ nhàng giúp hắn cởi giày đắp chăn, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt, nhìn hắn chìm vào giấc ngủ rồi mới rời đi.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Đường Tiểu Đông bị tiếng động xôn xao đánh thức, trợn mắt nhìn, trong lòng sáng đèn, bên ngoài đã đen kịt một mảnh, hiện tại đã tối.

Đi ra ngoài nhìn, mới biết mọi người mới từ giáo vũ trường trở về, tuy rằng trên mặt tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời, nhưng lại giống như ăn phải thuốc kích thích, tất cả đều ríu ra ríu rít, nghị luận không ngừng, kêu loạn không thôi.

Các đại gia có tiền điên cuồng tranh mua nội y, đội ngũ xếp hành hàng dài, cho tới tận trời tối vẫn mạnh mẽ yêu cầu mua, cho tới nửa đem, toàn bộ hơn 2000 bộ nội y, ngoại trừ hơn 10 bộ đặc biệt để tặng người khác ra, toàn bộ tiêu thụ sạch sẽ, tiền thu được có thể xếp vào mười mấy cái rương lớn, do đại quân của thái thú đại nhân hộ tống trở về.

Hung hăng kiếm một bút tiền, các cô nương kiếm tới đầu óc choáng váng, cuồng nhiệt ồn ào, yêu cầu tiếp tục chế tạo nội y bày bán, Đường Tiểu Đông lắc đầu.

Lần này tranh cướp nhau mua nội y bất quá là bởi vì nội y quá mức mới mẻ, thần bí lẫn kích thích, nữ tử cổ đại, người người đều tinh thông may má, ngay cả áo cưới cũng tự mình may cho chính mình, trải qua một lần, tin tưởng hai ba ngày sau sẽ có người chế tạo tương tự, toàn bộ Lôi Châu thành tràn lan đồ nội y, tiếp tục làm loại sinh ý này, chỉ có thua lỗ.

Giải thích như vậy, các cô nương đều phát sinh một tiếng thở dài thất vọng.

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

- Không nên quá tham nữa, tiền kiếm được từ bán nội y, cộng thêm tiền từ diễm vũ, chắc hẳn mọi người đã kiếm đủ tiền làm hồi môn rồi, ta cùng với Vân Tiên quyết không nuốt đời, đợi khi xử lý xong vài chuyện, trước khi lên đường tới Trường An, những khế ước bán mình mọi người ký trước đó đều tiêu hủy toàn bộ, trả lại tự do cho mọi người.

Các cô nương đầu tiên bộc phát tiếng hét chói tai điên cuồng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, tất cả đều nhào lên, bất chấp tất cả, đôi môi đỏ mọng hôn loạn, trong nháy mắt, trên mặt, trên cổ, trên tai, sau gáy, toàn bộ đều là dấu son môi đỏ hồng.

Có một số cô nương kích động quá mức, ôm chặt lấy hắn, thậm chí còn khóc thành tiếng.

- Đường công tử, công tử thật tốt quá!

- Đường công tử, công tử thực sự quá tốt!

- Đường công tử…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv