Đó là hậu quả của việc chân nguyên hao tổn đến khôn kiệt, cao thủ nội gia bình thường, ít nhất phải điều dưỡng bế quan nửa năm trở lên mới có thể hoàn toàn hồi phục, nàng chỉ cần hai ba tháng, đủ thất nàng có nội công tinh thâm vô bì.
Đường Tiểu Đông cười ngây ngô, theo tập quán nhấc tay muốn xoa nắn khuôn mặt, mới giơ lên trước mặt lại vội vàng bỏ xuống, hắc hắc cười gượng.
Hai tay kia từ hôm qua giết địch đến hiện tại, còn chưa tắm qua, không ngờ còn ôm Lan Đình ngủ suốt cả đêm như vậy, đổ mồ hôi.
Ngâm trong nước âm một canh giờ, thay quần áo sạch sẽ, lấp đầy bụng sau đó mới tiêu sái đến đại sảnh nghị sự.
Tất cả mọi người vì công tác khắc phục hậu quả sau đại chiến mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có hắn thân là trưởng quan cao nhất không phải làm, cực kỳ thoải mái.
Tống Kim thân phận siêu nhiên vốn cũng rất nhàn nhã, bất quá chứng kiến mọi người đều bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, hắn ngượng ngùng ngồi nhìn không, đành phải tìm chuyện làm, chia sẻ một chút áp lực với mọi người.
Thành Hán Châu sau cuộc chiến, tất cả mọi người đều bận rộn.
Nhà hư hại phải xây lại, thân nhân chết đi phải an táng. Tường thành hư hao phải tu sửa, di thể tướng sĩ chết trận phải chôn cất, người nhà phải an ủi, người bị thương phải trị liu, người tàn tật phải ổn định, kiểm kê danh sách, trợ cấp nghìn lượng vân vân, thi thể Uy khấu ngoài thành cũng phải thu gom chôn cất, để tránh dẫn đến ôn dịch.
Tóm lại, mỗi người đều đang bận rộn, toàn bộ quan lão gia thì càng bận đến tối tăm mặt mũi.
Lý Hưng Chu ném chuyện của thủy sư đến trên người Tô Văn, cả người cũng rất nhàn nhã, hai người ngồi trong đại sảnh uống rượu.
Ai bảo hai người bọn họ là trưởng quan cao nhất chứ?
- Huynh đệ, đừng lười biếng nữa, tấu chương trình lên triều đình tranh thủ chuẩn bị cho tốt.
Lý Hưng Chu nhắc nhở hắn.
- Đại ca, ngươi viết đi, chuyện đó ta vừa thấy là đau đầu.
Đường Tiểu Đông vội vàng thoái thác.
Viết tấu chương? Chẳng bằng lấy mạng của hắn.
- Vậy sao được?
Lý Hưng Chu kiên quyết không làm.
Tấu chương trình lên triều đình chính là biểu tranh công, Đường Tiểu Đông là thượng ti trên danh nghĩa của hắn, bất kể thế nào hắn cũng không thể không biết xấu hổ vượt quyền.
- Mẹ, ngươi không biết? Vậy cho Tô Văn viết!
Ha, Lãnh huyết nho tướng Tô Văn lại gánh thêm một công tác đau đầu.
- Mấy vạn tù binh Uy khấu kia xử lý như thế nào?
Trong mắt Đường Tiểu Đông hiện lên hành quang lãnh lệ.
- Cũng để cho Tô Văn xử lý đi.
Để cho Tô Văn từng vài lần chôn sống tù binh xử lý, đó chính là xử lý toàn bộ Uy khấu, ném vào trong biển cho cá ăn.
Bởi vì lúc trước Tô Văn chôn sống tù binh bị người ta trình báo thiếu chút nữa vào tù, Đường Tiểu Đông nhắc nhở hắn làm việc này phải cẩn thận một chút, trong tấu
chương cũng phải nói rõ một chút, chỉ nói Uy khấu hung tàn ngoan cố, dù chết không hàng, một số người bị thương bắt được bởi vì không chữa trị, toàn bộ chết hết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Dù sao đóng dấu là quan ấn Bình Uy Đại Tướng Quân của Đường Tiểu Đông, ký là tên của hắn, Tô Văn vui hớn hở tiếp nhận toàn bộ công tác phiền toái này.
Đây là trưởng quan tín nhiệm hắn nha, ai mà không nỗ lực làm cho tốt chứ?
Đang lúc nói chuyện, Trần Huyền Lễ đi vào ôm quyền hành lễ xin chỉ thị.
- Đại nhân, bọn người Mã lão lục kia xử trí như thế nào?
Đại chiến lúc ấy, đi cùng một vạn thủy quân từ hai bên trong núi rừng đánh lén hậu trận Uy khấu là Mã lão lục cùng mấy ngàn hải tặc, bọn họ hung ác giết Uy khấu, đội ngũ bị thiết kỵ Uy khấu đập vào, tổn thất khá lớn, về phần làm sao bọn họ lại xuất hiện trên chiến trường, việc này phải chờ hỏi qua mới biết được.
Lập tức, Đường Tiểu Đông và một đám đi tới chỗ ở lâm thời giam cầm Mã lão lục và mấy ngàn hải tặc.
Tại trên một chỗ đất trống của quân doanh, hải tặc nằm ngổn ngang ngủ khò khò, chiến giáp trên người đám hải tặc này nhìn rất rách rưới.
Một đoàn binh lính thủ vệ quanh lều, cùng với nói là thủ vệ, không bằng nói là giám thị, các binh linh vây quanh lều lớn tổng cộng tạo thành ba tầng trong ngoài, sắc mặt mỗi người đều có chút khẩn trương.
Trong lều lớn, đám người Mã lão lục vừa uống rượu và chửi tục.
Chứng kiến đám người Đường Tiểu Đông bước vào, Mã Thiên Nguyên đang uống rượu giải sầu vội vàng đứng lên, đồng thời đã cho lão đệ Mã Văn Khôi một cước.
- Đại nhân!
Vẻ mặt Mã Thiên Nguyên có chút kích động, đồng thời còn có một chút bất an.
Hắn thuyết phục toàn bộ hải tặc kết minh đả kích Uy khấu, nhưng bọn hắn dù sao cũng là hải tặc nằm trong truy nã của quan phủ, bị quan quân tạm giam ở trong này cả ngày, tuy rằng cho ăn uống đầy đủ, nhưng quả thật khiến người ta bất an khẩn trương.
Mã lão lục vỗ đại thủ, rống lớn:
- Đều đứng lên hết cho ta, cho dù bị chém đầu cũng chẳng qua là vết sẹo to bằng cái bát mà thôi.
Hai ba mươi tên hải tặc vươn vai đứng dậy, ôm quyền với đám người Đường Tiểu Đông nói:
- Tham kiến chư vị đại nhân.
Những hải tặc này đều là thảo mãng gia hồ, lễ tiết cũng là của người giang hồ.
Mã lão lục trở thành lão đại của đám hải tặc này sao?
Đường Tiểu Đông ôm quyền hoàn lễ, ha ha cười nói:
- Ngồi!
Tuy rằng mặt cười tràn đầy hòa nhã nhưng lại lộ ra khí thế của cường giả, toàn bộ đầu đều ngoan ngoãn ngồi xuống, bất an nhìn sáu lãnh huyết cận vệ phía sau Đường Tiểu Đông cùng Đường Mộc có hai mắt bắn ra hàn quang khiếp người.
Trên thân bảy người bọn hắn tản mát ra sát khí âm trầm lãnh lệ phi thường bá đạo, nhập vào trong phế phủ của người ta, những đầu lĩnh hải tặc cả ngày sống trên đầu thương lưỡi đao cũng bị kinh sợ, ngay cả Mã lão lục võ công cực cao cũng cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Đường Tiểu Đông nhìn Mã Thiên Nguyên gật gật đầu, ý bảo hắn nói trước.
Sau khi an táng thân nhân bị Uy khấu giết, Mã Thiên Nguyên điều khiển thuyền nhỏ rời bến, chạy thẳng tới đảo do lão đệ Mã Văn Khôi của hắn chiếm cứ, cực lực thuyết phục lão đệ.
Biết được bản thân mình đã được rửa sạch hàm oan, Mã lão lục cảm động quỳ xuống, khấu mạnh ba cái về phía thành Hán Châu.
Mà nghe thân nhân trong nhà bị Uy khấu giết chết, trong lòng hắn tràn ngập bi thương và phẫn nộ, nhìn trời điên cuồng gào thét, cùng Uy khấu bất cộng đái thiên.
Vừa lúc đặc sứ Uy khấu tới chơi, cố gắng thuyết phục hắn gia nhập liên minh, lấy thực lực lớn mạnh đối kháng quan quân.
Mã gia huynh đệ không giết chết đặc sứ Uy khấu tại chỗ đã là cực kỳ kiềm chế, moi từ mồm của đặc sứ Uy khấu, phát giác toàn bộ Uy khấu đã liên minh với nhau, thực lực cường đại đến dọa người, hơn nữa ẩn có ý tứ mưu đoạt hai thành Hán Giang.