Phong Lưu

Chương 398: Thiêu thân lao đầu vào lửa





Một ngàn tinh kỵ, lẳng lặng đứng nghiêm trên đường lớn cửa tây, chiến kỳ bị gió mạnh thổi bay phất phới.

Kỵ sĩ trên ngựa mặc một thân chiến giáp màu đen, trảm mã đao dài năm thước, khuôn mặt lộ ra biểu tình bi tráng trang nghiêm của tráng sĩ thề không khuất phục.

Không sai, một ngàn tinh kỵ này chính là tử sĩ có đi không về, trong bọn hắn có mấy người có thể xông ra khỏi trùng vây của Uy khấu đây?

Tống Kim không dám tưởng tượng, quay đầu gật gật đầu với Lôi Vân Phượng trên đầu thành.

Hơn mười bao thuốc nổ bị đốt ném ra ngoài thành, hơn mười mai hỏa tiễn đốt theo.

Uy khấu rậm rạp đang băng qua vũ tiễn điên cuồng vọt tới, lời "công phá thành trì tùy ý cướp giết" của lão đại đối với bọn hắn mà nói, chính là động lực lớn lao, cả đám gào thét, khởi xuống công kích mạnh bạo với quân thủ thành.

Hơn mười bao bốc lên khói đặc ném lên đầu thành, mấy tên Uy khấu còn rất tò mò lấy mâu đâm vào..

Rầm rầm rầm rầm...

Liên tiếp tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa kịch liệt đột nhiên vang lên, cả mặt đất cũng có chút chấn động.

Khói thuốc tiêu hết, mấy trăm Uy khấu gần cửa thành ngã xuống một mảng lớn, đầy đất là thi thể không được toàn vẹn.

Làm người ta nhìn thấy mà cảm thấy khủng bố!

Uy khấu đang tấn công đều bị lực sát thương khủng bố dọa sợ ngây người.

Lại một đợt rít chói tai vang lên, hơn mười mai hỏa tiễn bay về phía không trung, ở giữa không trung kéo ra từng đạo sương khói màu trắng, tức khắc nhập vào trong phương trận của Uy khấu.

Rầm rầm rầm rầm.

Lại một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, Uy khấu bị sóng xung kích cường đại do nổ mạnh sinh ra chấn bay đi, thân thể bị thiết châu bắn nhanh xung quanh cắt nát.

Không ngờ Đường quân lại hỏa khí đáng sợ như thế?

Các Uy khấu đều bị dọa cho sợ ngây người.

Tiếng nổ mạnh vang lên, Tống Kim vung tayn, cao giọng quát:

- Xông ra!

Cửa thành phía tây đột nhiên ầm ầm mở ra, thiết kỵ như thủy triều từ cửa thành ào ào ra, nhanh chóng tập kết dàn trận ở ngoài thành, theo sát nhau như gió lốc trùng sát về phía trước.

Gót ngựa nện ầm ầm đạp Uy khấu đang ngây ngốc thành bánh thịt, trảm mã đao dài năm thước hóa thành từng đạo hành mang lãnh lệ, chém Uy khấu chạy trốn thành hai đoạn.

Uy khấu điên cuồng công thành, bộ binh ùa lên, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới trong thành đột nhiên có một đội kỵ binh giết ra như vậy, cả đám sợ tới mức hét lên, xoay người liều mạng chạy trốn, cả đội ngũ lập tức tán loạn.

Nếu như bộ binh không có công sự phòng ngự chắc chắn hoặc bày ra đại trận trường thương, phối hợp với cung tiễn thủ, căn bản không thể kháng cự lực trùng kích bằng tốc độ cao nhất kỵ binh.

Một ngàn tinh kỵ phi trên đất bằng rong ruổi trùng sát, như nước lũ sắt thép cuồn cuộn bao phủ Uy khấu tán loạn bốn phía. Bọn hắn từ cửa tây giết tới cửa nam, rồi xông đến cửa đông, đánh cho Uy khấu đang tập kết bày ra đại trận trường thương ở cửa bắc tan tác.

Uy khấu chạy trốn bốn phía kêu cha gọi mẹ, bị nước lũ sắt thép bao phủ nghiền nát, tổn thất thảm trọng.

Tinh thần quân dân trên thành đại chấn, chém giết sạch toàn bộ Uy khấu xông lên, sau đó nổi trống, hò hét trợ uy cho đội kỵ binh, ngàn vạn tiếng hô tập trung, vang thẳng tận trời.

Trong phương trận trung quân của Uy khấu xông ra ba đội kỵ binh, trùng sát phía kỵ quân Hán Châu.

Trên đầu thành, các quân dân đều kích động hò hét:

- Giết giết giết, giết sạch Uy khấu!

Tống Kim đứng vững vàng trên đầu thành, giơ Thiên lý nhãn quan sát một ngàn tinh kỵ nghênh đón ba đội thiết kỵ của Uy khấu, khuôn mặt hắn lạnh lùng, làm người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Nếu cẩn thận quan sát, nhất định có thể chứng kiến hai gò má của hắn đang co rúm.

Một ngàn tinh kỵ đột nhiên giết ra, đảo loạn Uy khấu tiến công, chém giết hàng loạt Uy khấu, đã đả kích nghiêm trọng sĩ khí của Uy khấu, nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn, nhưng thừa lúc thiết kỵ của Uy khấu chưa vây kín đột phá vòng vây.

Tuy nhiên, quân quan dẫn đội trái lại không dẫn kỵ quân rút lui, mà là xông về phía phương trận trung quân của Uy khấu.

Từ trong Thiên lý nhãn, Tống Kim đã nh thấy phương quân chủ soái của Uy khấu đã bày ra đại trận trường thương, hơn nữa có ba đội kỵ binh giết ra chặn đánh, trong lòng hắn không khỏi thở dài.

Một ngàn kỵ binh đập vào trung quân đã bày ra đại trận trường thương, có ba đội kỵ binh khác của Uy khấu lao ra chặn đánh, căn bản không có khả năng thành công.

Công kích của kỵ binh bên mình không khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, rất thảm thiết rất bi tráng.

Biết rõ không thể thắng, hy sinh bản thân, tranh thủ thời gian một ngày cho quân dân trong thành.

Một ngàn tinh kỵ điên cuồng đập vào trung quân Uy khấu, bị đại trận trường thương dày đặc của Uy khấu ra sức ngắn trở, lại bị cung tiễn thủ trong trấn bắn chết, tổn thất rất nặng.

Ba đội kỵ binh của Uy khấu bọc đánh từ trái phải, một trận giết chóc, một ngàn tinh bị còn sót lại chừng trăm người giết ra trùng vây.

Nếu như nói, sát thương khủng bố của thuốc nổ và hỏa tiễn làm Uy khấu kinh sợ thì cuộc đột kích của một ngàn tinh kỵ hoàn toàn làm rối loạn sắp xếp của Uy khấu, sát thương hàng loạt Uy khấu, đả kích trầm trọng sĩ khí của Uy khấu.

Sĩ khí giảm, không nên tiếp tục công thành, Uy khấu gõ chiêng thu binh, tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Quân dân thủ thành lợi dụng thời gian nửa ngày này khẩn trương tu sửa công sự phòng ngự tổn hại, dỡ bỏ nhà, làm ra không ít khối đá gỗ lăn, thợ thủ công toàn thành cũng vội vã làm ra không ít mũi tên, sửa chữa một vài máy ném đá.

Nửa ngày, thời gian nửa ngày quý giá là do sự hy sinh của một ngàn tinh kỵ đổi lấy.

Mưa to như trút nước còn đang ào ào, trong biển rộng mênh mông tràn ngập hơi nước, tầm mắt không thể nhìn xa, sóng to ngập trời thỉnh thoảng vọt tới làm chiến hạm ngũ nhan xóc nảy vô cùng, các chiến hạm cỡ trung cỡ nhỏ nếu không có ngũ nha ở phía trước che chắn sóng lớn, chỉ sợ cũng bị sóng đánh vỡ chìm nghỉm.

Một ngày rưỡi, hạm đội bỏ neo trên một hoang đảo vô pháp trở về, Đường Tiểu Đông gấp đến độ đi vòng vòng, mí mắt liên tục nhảy, đây là điềm báo làm hắn cảm thấy bất ổn.

Một quyền đánh lên bàn, hắn cao giọng quát:

- Đại ca, không thể đợi được nữa.

Trong lòng Lý Hưng Chu vẫn không tin Uy khấu liên hợp lại dám can đảm tấn công thành Hán Châu, nhưng Đường Tiểu Đông là thống soái do hoàng thượng bổ nhiệm, lời của hắn chính là mệnh lệnh. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Nhưng mà xuất phát trong trờiưa to, tầm mắt không rõ, rất dễ khỏi lệch khỏi đường biển, chiến hạm cũng rất dễ chạm vào nhau hoặc va phải đá ngầm chìm nghỉm, gió mạnh rạo ra cuộn sóng cao ngất trời, các chiến hạm cỡ trung cỡ nhỏ rất nguy hiểm.

Hắn chần chờ nói:

- Xuất phát trong mưa to như trút nước này...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv