Trên người hắn đột nhiên tản mát ra một cỗ sát khí bức người khiến Lôi Mi nhíu mày không ngớt, hắn không có nửa điểm võ công, càng không tu luyện nội công vậy mà có khí thế kinh tâm động phách, lạnh lẽo vô cùng như vậy, thật sự kỳ quái.
Đường Điềm rõ ràng cũng cảm thụ được nguồn sát khí lạnh lẽo, ngây thơ hiếu đồng cười hi hì, dĩ nhiên là giành đi trước cùng sánh vai với hắn.
Trong đó có một hung thần khuôn mặt dữ dằn đưa bàn tay to tướng chặn ngang, cản mấy người lại:
- Tiểu cô nương ra đây chơi đùa một chút…
- Cút
Một tiếng không biết từ đâu phát ra, trên khuôn mặt sạm đen chợt biến sắc, hoảng hốt rụt tay về.
Trong nội đường ánh sáng âm u, âm thanh cuồng dã kích thích cùng với tiếng hỗn loạn của nam nhân thành một đống bát nháo, ở giữa căn nhà có ba người to lớn không biết là đồng bọn đang lén lút ăn mảnh, thấy hắn cầm chặt tay phải miệng kêu oa oa không dứt, nhất thời ngơ ngẩn ra
Trên mặt Đường Điềm cười khúc khích rất ngọt ngào, điệu cười chết người. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
…
Đường Tiểu Đông không biết Đường Điềm đã dùng chiêu số ám muội gì khiến con trâu to xác kia nhảy nhót như khỉ ăn ớt, từ trong nhà truyền ra những tiếng thét kinh hãi của Kha Vân Tiên khiến hắn vô cùng lo lắng, hai mắt trợn trừng nổi đầy những tia máu như muốn nứt vỡ, có thể thấy hắn đã nổi sát khí.
- Điềm nhi, kẻ nào cản đường, giết!
Thanh âm không chút tình cảm, vô cùng lãnh lẽo tựa như ma quỷ từ a tu la vọng về, Đường Điềm vừa nghe thấy cũng bất giác rùng mình một cái.
Mấy con trâu mập chụm đầu bàn bạc nhau, khí thế áp bức của Đường Tiểu Đông khiến bọn chúng sợ run lên, bộ dáng vô cùng khẩn trương nhìn theo mỗi cử động của hắn, lại nhìn về phía Đường Điềm đang thản nhiên tươi cười tựthần chết vừa hiện hình.
Lôi Mị đột nhiên quát to một tiếng, trên khuôn mặt kiều diễm khả ái cũng đã hiện vẻ tức giận, mấy tên đầu trâu mặt ngựa nghe thấy hai đầu gối lập bập va vào nhau từ tự khuỵu xuống.
- Muội muội, cho hắn giải dược đi!
Đường Tiểu Đông không có tâm trí nào mà quản mấy tên súc sinh này, chỉ lo lắng về phía thanh âm vừa vang lên trong phòng kia, vội vã chạy tới dùng sức đạp tung cửa phòng.
Trong phòng, Kha Vân Tiên tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đang run rẩy nép vào một góc phòng, mặt sưng như bị tát, khóe miệng vẫn còn lưu lại một vệt máu tươi.
Một gã nam nhân thân hình to tớn, hai mắt đỏ ngầu đang giương nanh múa vuốt như lang sói vồ mồi đang dồn chặt nàng vào góc tường, trên làn da sạm đen của hắn vẫn còn lưu lại vài vết máu, xem ra tên bá vương này chưa chiếm được Kha Vân Tiên đã phải chịu không ít thảm hại.
Không ngờ có người đạp cửa, tên nam nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đôi mắt đỏ ngầu giống như lang cẩu hằn học nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đồng, đôi tay thô kệch từ từ nắm chặt lại.
- Ngươi là ai, sao dám chen ngang chuyện tốt của lão gia tử?
- Tên chó má nhà ngươi, dám ở địa bàn của lảo tử động vào nữ nhân của lão tử, ngươi chán sống?
Đường Tiểu Đông giận giữ, khóe miệng nhếch lên, súng lục cũng thiếu chút nữa là tháo khóa lên đạn.
Tên kia không biết địch nhân lợi hại, con mắt đỏ ngầu hung ác hằm hằm nhìn vào hắn, nắm chặt song quyền, nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, thể hiện mình có lực đạo siêu cường, chỉ một quyền là có thể cướp lấy mạng người khác.
Lôi Mị tiến đến, ánh mắt sắc như dao cạo, quắc lên nhìn hắn quát mắng một thôi một hồi, khuôn mặt của gã nam nhân hùng hổ khẽ biến, đôi mắt đỏ nhầu ánh lên một tia kinh hoàng, đợi bốn đồng bọn nhảy vào tiếp ứng, nhưng thấy cả bốn quỳ rạp xuống đất, lúc này mới biết đã đá vào thiết bản, hắn nhìn vào Đường Điềm, vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi đến cùng cực.
- A...
Bất thình lình một trận đau nhức lan khắp cơ thể khiến hắn không nhin được ré lên một tiếng thảm thương, thấy hạ thân mình sưng lên một cục, khuôn mặt vặn vẹo lúc trắng lúc đỏ cực kỳ khó coi, làm cho vẻ hung ác và dữ tợn của hắn càng thêm rõ rệt, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra trên trán hắn.
Thừa dịp đối phương phân tâm đánh lén thành công, Kha Vân Tiên hừ lên một tiếng, lén l mắt nhìn trộm Đường Tiểu Đông, làn da ửng đỏ, khóe mắt đẫm lệ, nàng vội vàng nhào vào lòng hắn, gào khóc như mưa.
Nàng ôm quá chặt, đôi tuyết lê áp sát người hắn, theo tiếng khóc tiếng nấc của nàng không ngừng đụng chạm khiến tâm tình của Đường Tiểu Đông mềm nhũn, những câu khó nghe chưa xuất khỏi miệng đã vội vã nuốt vào, hắn ôm nàng liên tục vỗ về an ủi.
Đôi môi Lôi Mị giật giật liên tục, cuối cùng sự cương nghị của nàng tan biến hết, nàng nhìn cảnh đó len len thở dài.
Thạch Lỗi thì vỗ tay, Điềm Nhi thì như thường lệ vẫn là nụ cười hàm tiếu như hoa, xinh đẹp quyến rũ nhưng lại chứa đựng cái chết bất chợt, vẫn là nụ cười này, nhưng lại khiến tên nam nhân như lang như sói phải nhảy nhót không ngừng, quả thực là nụ cười chết người.
Mấy tên to xác kia dính đòn, chúng hung ác nhìn Kha Vân Tiên nhưng lại khiếp sợ nụ cười mê hoặc của Đường Điềm, nên không có bất kì hành động nào, chỉ biết quỳ rạp xuống đưới đất không dám ngẩng đầu lên.
Lôi Mị nói to nhỏ với năm tên, dù Đường Tiểu Đông căng tai hết cỡ cũng chẳng nghe lọt được câu nào, thấy bọn họ vừa nói vừa lén nhìn Đường Điềm bộ dạng sợ hãi, đũng quần thấy có nước chảy ra, xem ra đám người này vô cùng hoảng sợ trước chiêu bài của Thục Trung Đường Môn.
Ánh mắt trong lúc vô ý rơi vào Thạch Lỗi, không khỏi nhíu mày.
Thành Lỗi thình thoảng liếc nhìn Đường Điềm, ánh mắt rất cổ quái, vẻ sung sướng và sùng bái ban đầu đã biến mất, hiện tại có phần oán hận, lại còn có phần sợ hãi bất an.
Trong Lòng khẽ động, Thạch Lỗi có thể nghe hiểu được cái tiếng thổ ngữ của Lôi Mị và đám người to xác này? Ngẫm lại không khỏi buồn cười, người Thạch gia trước đây đã từng ở quan ngoại, hiểu được thứ tiếng này cũng không phải chuyện lạ.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đã minh bạch nhưng tại sao trong mắt của Thạch Lỗi lại có một tia giận giữ và bất an?
Nhớ lại lúc đầu Lôi Mị giải độc cho phu thê Thạch Sùng Vũ Vũ, đã từng nói qua hai người này đã trúng độc của Thục Trung Đường Môn, lúc đó phu thê Thạch Sùng Vũ Vũ dẫn theo nhi tử từ quan ngoại trở về giữa đường gặp phải địch nhân truy sát, mà người truy sát kia chính là cao thủ xuất thân từ Thục Trung Đường Môn.
Vì sao cao thủ Đường Môn lại truy sát phu thê Thạch Sùng Vũ Vũ? Chẳng lẽ hai bên đã gây thù chuốc oán, nhưng việc này phải hỏi phu thê Thạch Sùng Vũ Vũ, may chăng mới rõ ràng được.
Hắn nói khẽ với
- Tiểu Lỗi, ngươi dìu Kha Vân tỷ Tỷ lên lầu nghỉ ngơi.
Tiếp xúc với ánh mắt chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, Kha Vân Tiên biết ý, lặng lẽ củi đầu rời đi.