Vương Ngạo Phong đang cúi đầu trầm tư, toàn bộ nổi bật để cho Đường Tiểu Đông chiếm hết, hắn cũng đang vắt hết óc để làm ra một bài danh thơ kinh thế, đáng tiếc thơ hay cần linh cảm, không phải lúc nào muốn có là ra.
Tựa hồ lật nhào bộ não mấy lần, quả thật không nhớ nổi, thơ Đường thì nhớ rõ một số, bất quá đây đang là đời Đường, hắn không dám đạo văn.
Giả bộ rót rượu, nâng chén chậm rãi uống rượu, ra vẻ suy tư.
Ông trời ơi, mau cứu ta đi.
Quả thật không nghĩ ra được, đang muốn tìm cớ chuyển dời lực chú ý của chúng nhân thì trong đầu linh quang lợt lóe, trong thần điêu hiệp lữ của Kim đại hiệp, bài mà Lý Mạc
Sầu hát lúc đó chẳng phải là thơ sao, hắc hắc.
Vấn thế gian, tình vi hà vật?
Trực giáo sinh tử tương hứa.
Thiên nam địa bắc song phi khách,
Lão sí kỷ hồi hàn thử.
Hoan nhạc thú, ly biệt khổ,
Tựu trung canh hữu si nhi nữ.
Quân ứng hữu ngữ, miểu vạn lý tằng vân,
Thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ?
Dịch:
Tình là chi hỡi thế gian?
Câu thề sinh tử đa mang một đời.
Trời Nam đất Bắc đôi nơi.
Cánh chim rũ mỏi mấy hồi hàn ôn.
Vui ân ái, biệt l
Si tình nhi nữ khởi nguồn bi hoan.
Tiếng xưa xa khuất mây ngàn.
Về đâu bóng lẻ Thiên San tuyết chiều.
Hạ Hà viết xong, tiếp theo sao chép thành mấy bản phân phát cho mọi người.
Địch Diễm giơ ngón tay cái lên, chớp tròng mắt, thần tình ám muội.
Chỉ bằng một bài thơ tình này, chỉ sợ đã làm cảm động toàn bộ phương tâm của các muội muội ở đây.
Đám đại thần còn đang truyền đọc, các kỹ nữ bồi rượu đã thấp giọng chụm đầu nói chuyện với nhau, cả đám mặt đẹp đỏ bừng, thu ba như nước ẩn hàm xuân tình nồng đậm thỉnh thoảng rơi xuống trên người Đường Tiểu Đông.
Nữ tử nhà ai, có thể gả cho một người chồng như thế, cuộc đời này còn gì tiếc nuối?
Ánh mắt của các nàng rơi xuống Hạ Hà đang như con chim nhỏ hạnh phục dựa vào người Đường công tử, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chua chua.
Cho dù không có vận khí gả cho Đường công tử, nhưng nếu có thể hầu hạ một đêm, cuộc đời này cũng đã mãn nguyện rồi.
Ai, vận khí của Hạ Hà thật sự quá tốt đến mức khiến người ta hâm mộ cùng đố kỵ.
Chúng đại thần còn đang nghiên cứu và thảo luận bài thơ, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách của Duẫn nhi luôn luôn đặt trên người Đường Tiểu Đông, ẩn hàm mấy phần kinh ngạc, mấy phần sùng bái, mấy phần ám muội.
Đổ mồ hôi, bây giờ ta đối với mỹ nữ chẳng có bao nhiêu tình thú, mỹ nữ trong nhà còn chống đỡ không nổi.
Đường Tiểu Đông cúi đầu uống rượu, giả bộ không nhìn thấy.
Hạ Hà rất khéo hiểu lòng người, ôn nhu nâng chén rượu đưa tới bên môi hắn.
Người cũng đã ôm vào trong lòng, mớm rượu há lại không được?
Đường Tiểu Đông tuyệt không khách khí, không quan tâm tới người khác nhìn hắn như thế nào, uống cạn chén rượu Hạ Hà đưa tới, đương nhiên, Hạ Hà cũng nhân cơ hội chọc ghẹo, như ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi của hắn, lộ rõ khiêu khích hắn.
Duẫn nhi thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, trong thu ba đáng yêu câu hồn ẩn hiện sự ghen tị, điều này khiến Đường Tiểu Đông nhíu mày.
Danh kỹ thanh lâu này không phải nhìn trúng mình rồi chĐịch Diễm ngồi bên cạnh cũng lấy khuỷu tay thọt hắn, thần tình mập mờ, hạ giọng nói:
- Đường huynh, hôm nay ngươi lại nổi tiếng rồi.
Đường Tiểu Đông trừng mắt liếc hắn một cái, nếu không phải tên chết bầm nhà ngươi, hắn có cần phải vắt hết óc cố nhớ lại những bài thơ cổ từng học qua trước kia không?
Con bà nó là con gấu, trò chơi này thật khiến người ta tổn hao tinh thần, mệt chết đi được.
Địch Diễm cười hắc hắc, hạ giọng nói:
- Nữ tử bên người An đại nhân quả thật diêm dúa lẳng lơ, so với Duẫn nhi còn lẳng lơ hơn, nàng đang trộm nhìn ngươi, hắc hắc.
Đường Tiểu Đông theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, nữ tử bên người An Lộc Sơn luôn cúi thấp đầu, thấy không rõ dung mạo của nàng, bất quá dáng người, da thịt trong suốt như
ngọc, cộng với quần áo tơ tằm màu đỏ, quả thật tạo cho người ta cảm giác yêu diễm.
Một bàn tay của An Lộc Sơn luôn luôn ôm eo nhỏ của nàng, không quay đầu thấp giọng nói chuyện với nàng, nàng kia thỉnh thoảng gật đầu, nhưng vẫn không thấy nàng nói chuyện, khi uống rượu cũng là tay áo che mặt, căn bản nhìn không thấy diện mạo của nàng.
Nhìn thần thái An Lộc Sơn nói chuyện với nàng, tựa hồ đối với nàng rất sủng ái.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ngươi không phải là nhìn trúng nàng ta? Cẩn thận An đại nhân chém ngươi.
Địch Diễm lắc đầu cười khổ nói:
- Ta chỉ tò mò mà thôi, nữ nhân này quả thật rất đẹp...
Đường Tiểu Đông bị hắn nói cho tâm động, rất muốn nhìn xem nữ nhân kia yêu diễm cỡ nào, thỉnh thoảng liếc nhìn, bất quá nàng ta luôn cúi thấp đầu, không thể thấy được chân dung của nàng.
- Nam nhân các ngài a...
Hạ Hà cười nhẹ lắc đầu nói:
- Hai ba câu đều xoay quanh nữ nhân...
Đại thủ của Đường Tiểu Đông đưa xuống chiếc mông đầy đặn của nàng sờ soạng một cái, ha ha cười nói:
- Đều nói nữ nhân là nước, nam nhân là đất, đất vừa chạm vào nước liền hóa... Ha ha...
Hạ Hà quyền rũ nhìn hắn, ha ha cười nhẹ.
Thúy Vân cũng ở trong lòng Địch Diễm, thi triển hết ôn nhu đặc hữu của nữ nhân, hầu hạ hắn cười ha ha không ngừng.
Quần thần đều đang ra sức nịnh nọt Duẫn nhi, cũng không biết là chém như thế nào, lại chém đến giải đấu địa phương bắt đầu vào đầu xuân sang năm.
Duẫn nhi nhu mị cười, nũng nịu nói:
- Đường công tử chủ trì sòng bạc Trường An kia, ắt hẳn là một ngày thu một đấu vàng rồi.
Sòng bạc Trường An do Đường Tiểu Đông, Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ liên hợp làm nhà cái, sớm đã không phải là bí mật gì, bạc kiếm được khiến người ta đỏ mắt, nhưng cũng không ai dám nửa câu bất mãn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Triều đình Đại Đường vốn do tam đại cự đầu này nắm giữ, muốn cho ngươi thăng quan là thăng quan, muốn cho ngươi cả nhà bị tịch biên tru di cửu tộc cũng dễ dàng như trở bàn tay.
Đường Tiểu Đông chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Dương Quốc Trung thì tinh thần tỉnh táo, cười hắc hắc nói:
- Một ngày thu đấu vàng, lời nói này hơi có chút khoa trương rồi.
Miệng hắn thì nói khoa trương, nhưng biểu tình dương dương tự đắc trên mặt lại cho thấy giấu đầu lòi đuôi.
Vừa nhắc tới sòng bạc Trường An, trong lòng Vương Ngạo Phong không khỏi tức giận vạn phần.
Cha của hắn vì nịnh bợ lấy lòng hai người Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, hàng năm đều dâng lên một đống bạc, sinh ý kiếm tiền cũng chia một phần cho bọn hắn, kết quả là mở sòng bạc Trường An lại vứt Vương gia hắn qua một bên, há không làm hắn tức giận?
Hắn đặt lớn, chính là xuất phát từ tâm lý trả thủ, muốn xem vẻ mặt của bốn người Lý Lâm Phủ lúc thua thảm, bất quá tựa hồ vận khí của hắn cực kỳ không tốt, tuy rằng có thắng có thua, nhưng tóm lại, hắn tổng cộng thua hơn bốn trăm vạn lượng bạc.