Hắn dẫn theo Đường Mộc chạy thẳng tới đường khẩu của Hắc Long Hội, trên đường có đại đội quan binh phong tỏa, bất quá bằng thân phận của hắn, không người nào dám ngăn trở.
Dọc theo đường đi có thể thấy được dấu vết giết chóc khắp nơi, đâu đâu cũng là thi thể có tử trạng khác nhau cùng vết máu, một vài nhà dân cửa hàng cũng bị liên lụy tổn hại.
Tử thi trên mặt đất phần lớn là quan binh, ngẫu nhiên còn có một hai cỗ thi thể bang chúng của Kim Long đường hoặc Hắc Ưng đường, thi thể bang chúng của Hắc Long Hội lại rất ít,
Đường Tiểu Đông nhìn thấy mặt nhăn mày nhíu không thôi.
Mẹ nó, trận này do tên quan quân chỉ huy hỗn trướng chỉ huy vậy? Quả thực là coi tính mạng như trò
Chặn một tên đội trưởng đang kiểm kê thi thể binh lính hỏi mới biết là Dương Quốc Trung tự mình dẫn đội chỉ huy.
Kháo, tên gia hỏa tham tài như mạng này làm sao có thể mang binh đánh giặc được?
Đi vào tổng đường Hắc Long Hội, rất nhiều quan binh canh giữ ở bên ngoài, rất nhiều người ra ra vào vào khiêng vác các rương trang sức, tử thi đầy đất thì không ai quan tâm.
Thi thể phần lớn là quan quân, Đường Tiểu Đông nhìn thấy mà mặt mày cau chặt, trận đánh này, quan quân tổn thất không nhỏ a, thực lực của Hắc Long Hội mạnh đến nỗi làm cho hắn kinh hãi.
Lại có một đội quan binh áp giải hơn mười nữ nhân khóc sướt mướt đi ra, chân tay bị trói, miệng bị nhét vải rách.
Có thể đoán được vận mệnh của những nữ nhân kia, trẻ tuổi xinh đẹp sau khi bị chà đạp đủ điều sẽ bị bán đi hoặc sung làm quan kỹ, bị tra tấn đến chết.
Ầm ĩ bên trong, Đường Tiểu Đông không có hứng thú nhìn tiếp, dẫn theo Đường Mộc rời đi. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Khi trở về đến đường cái, chứng kiến không ít thủ hạ tập trung ở đầu đường, không khỏi vui vẻ.
Con đường này vốn là của Hắc Long Hội, tương liên với đường phố mà Trung Hoa đường quản hạ, nhiều huynh đệ xuất hiện trên đường cái này như vậy, thuyết minh phe mình cũng vơ vét được một chút lợi ích.
Các huynh đệ nhìn thấy hắn liền sôi nổi hành lễ.
Chu Bất Vi từ một trong gian hàng hiện ra, ôm quyền nói:
- Lão đại!
- Tốt lắm!
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sau khi Đường Sương, Lôi Mị thành hôn với mình, không còn quan tâm để ý đến bất cứ sự vụ nào của Trung Hoa đường nữa, hiện tại hết thảy công việc của Trung Hoa đường, toàn bộ giao Chu Bất Vi một mình gánh vác.
Mấy đại thế lực liên hợp quan quân công kích Hắc Long Hội, Chu Bất Vi nhận được tin tức lập tức phái người vượt lên trước tiếp thu hai đường phố lớn của thế lực đối phương.
Bang chúng của Hắc Long Hội hoặc co rút về tổng đường hoặc bỏ chạy, Trung Hoa đường cướp được địa bàn không chút máu đổ.
Hắc Long Hội bị tiêu diệt, nhưng nhân vật trọng yếu chết đi mấy người? Đây mới là vấn đề Đường Tiểu Đông quan tâm
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, chỉ có vĩnh tuyệt hậu hoạn mới có thể làm cho người ta kê cao gối ngủ yên.
Phái người đi hỏi thăm tin tức rất nhanh trở lại, khi đại quân vây kín công kích tổng đường Hắc Long Hội, hội chủ của Hắc Long Hội quyết đoán dẫn theo một đám cao thủ tâm phúc trốn vào mật đạo, nhảy ra giữa trùng vây của quan quân, từ cửa tây mở một đường máu chạy thoát.
Kháo, Dương Quốc Trung quả thật là thành sự không có, bại sự có thừa.
Hiện tại, quan binh cả thành lục soát từng nhà, tập sát người Uy quốc, khiến dư luận xôn xao, lòng người hoang mang.
Hiện tại đã không có Hắc Long Hội, như vậy biến thành trận tỷ thí một đối một giữa Trung Hoa đường và Kim Long đường, chẳng qua là trước khi Lý Lâm Phủ bệnh chết, song phương còn sẽ không trở mặt.
Chuyện Hắc Long Hội bị mấy thế lực lớn liên hợp quan quân tiêu diệt chính là làm tăng thêm một chút gia vị bát quái cho đám người lúc trà dư tửu hậu.
Ba ngày sau, thi đấu đúng ngày cử hành, sân bóng vẫn là người đông nghìn nghịt, náo nhiệt dị thường.
Đấu vòng bảng, đội bóng của Lý Lâm Phủ cho thấy lực tấn công cường đại không thua kém gì đội bóng Vương gia, điểm số vượt trên hai đội bóng khác.
Đội Tinh Anh trận thứ nhất thắng hai một, đối đầu với đội bóng của Lý Lâm Phủ thì bất ngờ đại thắng bốn hai, làm cho người ta mở rộng tầm mắt, khiến cho dân cờ bạc đấm ngực
giậm chân.
Kết quả của trận đấu kế tiếp thì càng bất ngờ hơn, bị cầm hòa một một với một đội có thực lực yếu hơn, lại làm cho dân cờ bạc tiếp tục hộc máu.
Đội Tinh Anh xếp nhất bảng, đội của Lý Lâm Phủ xếp thứ hai song song tiến vào vòng tứ kết.
Long tranh hổ đấu kế tiếp, Đội Tinh Anh cùng đội bóng Vương gia đều đánh bại đối thủ của mình, tiến vào trận chung kết.
Sòng bạc Trường An đưa ra tỉ lệ đặt cược cho đội bóng Vương gia thắng rất thấp là 0.4, đội Đội Tinh Anh thắng, tỉ lệ đặt cược là 0.6, nhưng nếu hòa thì tỉ lệ đặt cược là gấp mười…
Bởi vì là trận đấu cuối cùng của năm nay, sòng bạc đã chuẩn bị một cái bàn quay lớn, mặt trên chia thành mấy ô, mỗi ô đề bảy con số gồm một, ba, năm bảy, mười, hai mươi, ba mươi.
Chớ xem thường những con số này, đây chính là lấy vạn lượng làm đơn vị, đại lễ dành cho người may mắn thắng cược trận long tranh hổ đấu này.
Cơ số thấp nhất là một vạn lượng bạc, coi như ngươi vận khí không tốt, nhắm mắt lại cũng có thể kiếm được một vạn lượng bạc kia, nếu vạn nhất quay trúng ba mươi vạn lượng, vậy thì phát tài rồi.
Người may mắn chỉ có một, chỉ xem ai có vận khí bốc trúng thôi.
Chiêu này là do Đường Tiểu Đông nghĩ ra, mặt ngoài là khuyến mãi, nhưng thật ra là kích thích dân cờ bạc đặt cược.
Vì có thể đảm bảo đặt đúng, con bạc sẽ bắt cả ba cửa, như thế nhà cái chỉ lời mà không lỗ.
Nói cách khác, ba lượng bạc chia ra đặt cho ba cửa, nhất định sẽ trúng một cửa, nhưng chỉ lấy lại được một lượng bạc, thực tế vẫn mất một lượng.
Trong ba ngày nghỉ ngơi, toàn bộ bốn phía sòng bạc Trường An chật ních dân cờ bạc, ngay cả những người vốn không hứng thú với đánh bạc cũng đến đặt cược, bằng ba lượng ít ỏi tìm kiếm được sự may mắn.
Trận long hổ đấu cuối cùng, thời gian nghỉ ba ngày là để cho thể xác và tinh thân mệt mỏi vì liên tục thi đấu được hồi phục đầy đủ, do đó khiến trận đấu càng thêm kịch liệt càng thêm tuyệt vời.
Một mục đích khác nữa đó chính là cho dân cờ bạc có đầy đủ thời gian nghiên cứu thực lực của hai đội mà đặt cược.
Trong thời gian ba ngày, bên ngoài sòng bạc Trường An chật ních chật ních dân cờ bạc, nhân viên công tác ngay cả thời gian ăn trưa cũng ít có, càng không nói nghỉ ngơi.