Tốc độ tiến triển giữa nàng và An Lộc Sơn có thể nói là đã đạt đến tình trạng chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Kết thúc một bài, Đường Tiểu Đông khom người thi lễ:
- Hạ quan bái kiến Quý phi nương nương!
Dương quý phi ngẩng đầu lên, mày liễu khẽ nhíu lại, ôn nhu nói:
- Ai, Đường công tử, tại sao hôm nay lại khách sáo như vậy?
Trong giọng nói ít nhiều mang theo một chút oán trách dịu dàng, kết hợp với biểu tình nửa vui nửa buồn của nàng, thực sự là mỹ lệ động lòng người. Tất cả phong tình, cùng mềm mại quyến rũ đều bộc lộ hết ra ngoài.
Tại giờ khắc này, ham muốn trong lòng Đường Tiểu Đông bỗng nhiên bùng lên điên cuồng, kìm lòng không được khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Toàn thân Dương quý phi run lên, khuôn mặt đỏ bừng hơi ngước lên, đôi con ngươi câu hồn chậm rãi nhắm lại.
Một tay Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má trơn mịn như tơ, chậm rãi cúi sát xuống.
Đôi môi mềm khẽ hé ra như câu hồn đoạt phách.
- Tiết độ sứ Lư Sơn An Lộc Sơn cầu kiến Quý phi nương nương!
- A…
Toàn thân Dương quý phi khẽ run lên, thấp giọng hô một tiếng, đôi con ngươi câu hồn người thoáng hiện nét hoảng loạn, thần tình do dự, bất anĐường Tiểu Đông ngước nhìn đôi mắt mê man, ngượng ngùng hổ thẹn có hơi hoảng loạn của nàng, trong lòng do dự một hồi.
Hôn tiếp, có thể đoạt lại phương tâm của Dương quý phi, ngăn cản mấy năm rối loạn của Đại Đường.
Ngay khi hắn cố lấy dũng khí mà hôn xuống, bên ngoài truyền đến thanh âm hoảng loạn của Hỷ Nhi:
- An đại nhân, Quý phi nương nương…
Tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề của An Lộc Sơn. Xem ra là An Lộc Sơn chờ không nổi, muốn xông thẳng vào.
Đường Tiểu Đông thở dài đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Vi thần xin cáo lui!
Cũng không để ý tới phản ứng của Dương quý phi, hắn đứng thẳng dậy đi ra cửa.
Hắn đi như vậy, Đại Đường mấy năm tới chắc chắn là bởi vì chuyện khởi binh tạo phản của An Lộc Sơn mà nguyên khí đại thương, bắt đầu đi vào suy vi, cuối cùng bị diệt vong.
Đây có lẽ là tạo hóa trêu ngươi sao? Có thể là số phận của Đại Đường sao?
Đường Tiểu Đông quyết định cắt đứt mối quan hệ dây dưa mập mờ với Dương quý phi, lập tức ra khỏi cung, đến thẳng tướng phủ. Hắn nói chuyện từ quan, khiến Lý Lâm Phủ sợ run, nửa ngày không nói nên lời.
Lý do từ quan của Đường Tiểu Đông rất đơn giản - không có hứng thú.
Lý Lâm Phủ vừa mừng rỡ lại vừa bất đắc dĩ.
Quan giám sát nhạc luật vốn là một chức vụ rất dễ thăng tiến, bao nhiêu người đỏ mắt thèm khát muốn chết, nữ tế hắn lại muốn từ quan. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Cho dù chức quan nhỏ này không thích hợp với khẩu vị của nữ tế, nhưng bằng quyền khuynh triều đình và uy vọng của hắn, muốn vì nữ tế mà tìm một chức quan tốt, còn không phải dễ hơn cả uống nước sao? Nhưng nữ tế hắn lại hết lần này tới lần khác không có hứng thú với quan chức, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Khiến trong lòng hắn vui vẻ chính là, hắn không có nhìn lầm nữ tế này. Ngoại trừ tính cách háo sắc một chút ra, Đường Tiểu Đông thông minh, có năng lực, lại không có dã tâm.
Sao không khiến hắn vui mừng, yên dạ?
Có được một chức quan có thể một bước lên mây cũng không cần, người như thế thì có dã tâm gì? Còn có gì không khiến người ta yên tâm đây?
Về phần háo sắc, nam nhân nào lại không háo sắc? Trên đời không có người àn diện, háo sắc chính là thiên tính của nam nhân. Hắc!
Trong lòng tuy còn có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng đáp ứng việc từ quan của Đường Tiểu Đông. Chỉ là có một điều kiện, trước hết hắn phải nói rõ với Trưởng công chúa Ngọc Chân, miễn cho nàng sau này tìm mình gây phiền phức.
Một cửa này của Trưởng công chúa, tưởng có thể dễ dàng sao?
Dường như đặt được gánh nặng trên vai xuống, cảm giác của Đường Tiểu Đông thực sự nhẹ nhàng không gì sánh được.
Sau này vừa có thể tiêu dao tự tại, lại có thể an tâm kiếm bạc cho riêng mình, cũng có thể thanh nhàn an ổn theo Vương Ngạo Phong chơi đùa một chút.
Trận phong ba tài chính của Hối Thông tiền trang chỉ là chiêu đầu tiên của Vương Ngạo Phong. Kế tiếp không biết hắn lại muốn giở trò gì nữa đây?
Vương Khiếu Vân là thủ hạ cực kỳ cơ trí hắn phái tới theo dõi gắt gao. Nói không chừng người này chính là một quân cờ lật đổ Vương Ngạo Phong.
Mang theo Đường Mộc và sáu cận vệ lãnh huyết thẳng đến biệt viện Phượng Minh, không ngờ Trưởng công chúa lại đang ở đạo quán Ngọc Chân quan, Đường Tiểu Đông liền quay đầu ngựa đi tới Ngọc Chân quan.
Trận chiến trên đại mạc ấy, hỏa khí tiêu tinh trải qua vài lần chiết xuất, uy lực bạo tạc đã được đề cao không ít. Trở lại Trường An, hắn để Phượng Cô Cô tiếp tục chiết xuất tiêu tinh thêm vài lần, uy lực bạo tạc càng thêm kinh người.
Tại phường gốm sứ chế tạo một vài đồ sứ nhỏ cỡ nắm tay, bên trong nhét chặt hỏa dược và một lượng nhỏ thiết châu. Bên ngoài lại buộc mấy vòng dây thừng mềm mại để phòng ngừa loại lựu đạn chế từ đất này khi rơi xuống đất vỡ tan mất đi hiệu lực.
Sau khi đã chế tạo được một số ít, trên người mỗi tên cận vệ đều được trang bị hai quả. Hơn nữa còn có trường kiếm, cung nỏ có thể gấp nhỏ lại được… Có thể nói là vũ trang đến tận răng.
Trên lưng Đường Mộc thậm chí còn đeo thêm một tay nải và ba lô đầy các loại ám khí tẩm độc cực kỳ nguy hiểm. Trong ba lô chính là năm lựu đạn thổ chế. Võ công của hắn đều được thi triển bằng hai tay, cho nên, trên tay còn đeo thêm một đôi bao tay có ánh vàng
lấp lánh.
Đôi bao tay này là Đường Độc cho hắn. Có người nói đây là gân dao cùng vàng đen quấn bện mà thành, có thể chống được đao kiếm. Thực sự là một kiện binh khí vô cùng lợi hại.
Lúc Đường Độc lâm chung đã từng ủy thác, muốn hắn cả đời sự an toàn của Đường Tiểu Đông. Sư mệnh không thể trái, cho nên, Đường Tiểu Đông đi đâu hắn liền đi theo đến đó. Tuy nhiên hắn không có khô khan như đám cận vệ lãnh huyết kia. Mỗi khi lão đại cùng mỹ nữ đại chiến, đám cận vệ này còn canh giữ ở trước giường, nói ra quả thực là khiến người khác cười đến rụng răng.
Thái độ trung thành tuyệt đối của sáu cận vệ lãnh huyết không khỏi khiến người bội phục.
Ngọc Chân quan được xây dựng trên động thiên phúc địa núi Chung Nam. Đường Tiểu Đông đã từng cùng Địch Diễm tới đây một lần, các đạo cô bảo vệ đều nhận ra hắn vì vậy cũng không có ngăn cản, để hắn tự do tiến thẳng vào bên trong.
Đường Tiểu Đông xông vào hơi có chút lỗ mãng khiến Trưởng công chúa Ngọc Chân đang may y phục sợ hãi "A" một tiếng, nhảy dựng lên.
Thấy rõ là tiểu oan gia mình ngày đêm tưởng nhớ, nàng vừa kinh hỷ vừa oán trách trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt lại đột nhiên đỏ hồng lên, hoang mang bối rồi giấu vật gì đó trên tay ra phía sau.