Thống lĩnh, là nhân vật có thực quyền, tay nắm trọng binh, càng là chức quan khiến người khác đỏ mắt, là tiểu hoàng đế một phương, muốn bao nhiêu hào quang liền có bấy nhiêu.
Ba đại cao thủ dưới trướng của hắn liên thủ, vậy mà không chống đỡ được một mình Đường Độc. Cũng không biết tu vi Đường Độc đáng sợ tới đâu?
Trong lòng đồng thời có chút đố kỵ với Đường Tiểu Đông, nhìn sáu cận vệ lãnh huyết canh giữ bên giường hắn cũng biết là thủ hạ vô cùng lợi hại và tuyệt đối trung thành.
Hai phi tử lui ra phía sau hắn, tuy rằng vẻ mặt sợ hãi tái nhợt không chút huyết sắc, toàn thân vì lạnh mà run lẩy bẩy, nhưng đôi mắt như nước hồ thu dập dờn, câu hồn đoạt phách vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào nam nhân đang mê mệt ngủ say trên giường.
Nữ nhân mà Đại Hãn sủng ái vốn có rất nhiều, hơn nữa sự vụ bận rộn, mỗi năm đều không tới phiên các nàng được sủng ái một lần. Cuộc sống cô độc tịch mịch chốn thâm cung, kẻ khác khó mà chịu được.
Còn có một bí mật chỉ hai người mới biết, đó chính là Đường công tử có chí bảo nhân gian khiến nữ nhân vừa sợ lại vừa yêu, so với Đại Hãn không biết uy mãnh hơn gấp mấy trăm lần.
Say rượu ngủ mà cũng lợi hại như vậy, nếu tỉnh táo mà nói, chẳng phải là càng thêm dọa người sao?
Ai, đáng tiếc, vừa mới bước vào tiên cảnh, nhấm nháp chút hương vị ngọt ngào, chuyện tốt trăm năm khó gặp như vậy, lại bị đám thích khách quấy rầy.
Tư vị gần tới bến so với xuân tâm nhộn nhạo khó nhịn thường ngày càng thêm khó chịu gần chết.
Trong lòng hai người không khỏi thầm oán hận hai tên thích khách chết tiệt kia.
Trong sợ hãi lại tràn đầy u oán, hơn nữa xuân tâm nhộn nhạo, khiến biểu tình trên nét mặt hai nàng đương nhiên là vô cùng cổ quái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Trong lúc đánh nhau sống chết, Đường Độc đột nhiên quát lạnh một tiếng, ám khí trong tay vẽ một vòng hàn mang lạnh lẽo, giống như nước hồ thu tĩnh lặng bị ai đó ném xuống một viên đá tạo thành vô số gợn sóng lan ra bên ngoài khiến ba người Long Thiên hoảng hốt không ngừng tránh..
Sau khi bức lui ba người, ám khí hắn đang nắm chặt trong tay đột nhiên bay vụt ra.
Ám khí ở giữa không trung vun vút xoay tròn, tạo nên những tiếng rít chói tai làm chấn động toàn bộ tẩm cung, khiến màng tai mọi người đau đớn đến muốn nổ tung ra.
Đám người Long Thiên hoảng sợ biến sắc, thân hình nhoáng lên. Một đao một kiếm chém thẳng về phía ám khí đang nhanh chóng xoay tròn kia.
Thịch Thương Đại quốc sư hét lớn một tiếng, vòng tròn nhật nguyệt tràn đầy những khe rãnh vuột khỏi tay bắn ra, một trước một sau giáp công bắn về phía ám khí của Đường Độc.
Ám khí do Đường Độc bắn ra dường như có sinh mệnh, mau chóng bay về phía phòng ngủ.
Trong sát na khi một đao một kiếm do Long Thiên và Đặng Phúc Điện cấp tốc bổ ra sắp chạm vào ám khí, nó đột nhiên đổi hướng, khó khăn tránh được.
"Đương!", tiếng chấn động vang lên. Thiết luân do Tịch Thương đại hòa thượng bắn ra đụng vào ám khí, làm bắn ra một vầng hoa lửa.
Ám khí kia dưới lực tạo thành do va cham, tốc độ càng nhanh hơn gấp đôi lúc trước, nhanh chóng xoay tròn bắn về phía Thiết Bố Đô Đại Hãn đáng trợn mắt há miệng không kịp phản ứng.
Mà hai thiết luân của Tịch Thương Đại quốc sư mạnh mẽ va chạm vào nhau làm tuôn ra một chùm hoa lửa vậy mà lại đổi hướng, song song bắn về phía Long Thiên và Đặng Phúc Điện.
Hai người mới từ giữa không trung hạ xuống, thân hình còn chưa ổn định, hai chiếc thiết luân đã gào thét lao tới, mạnh mẽ vô cùng. Kình phong sắc bén áp lách khiến bọn họ hô hấp cũng khó khăn, hai gò má giống như bị dao cắt trúng, đau nhức không ngớt.
Hai người hoảng sợ thất sắc, đao kiếm trong tay đồng thời vùng lên, bổ mạnh vào thiết luân.
Hai tiếng "Đương! Đương!" vang lên, hoa lửa văng khắp nơi. Thiết luân bị ngoại lực mạnh mẽ đánh văng đi, rít gào đụng trúng vách tường, khiến cả bức tường ầm ầm rạn nứt, đá vun bay tung, cả tòa cung điện cũng lay động một hồi.
Lực va chạm to lớn của thiết luân khiến kẻ khác sợ hãi.
Long Thiên là lấy Thiêu Tự Quyết đẩy ra mà bắn lên thiết luân, dùng lực cực kỳ xảo diệu, vậy mà vẫn phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân hình mạnh mẽ lui về phía sau, tới khi lưng đụng vào vách tường mới đứng vững lại được. Khuôn mặt vốn đã có chút tái nhợt càng thêm không còn chút huyết sắc.
Đặng Phúc Điện cũng toàn lực bổ ra một đao, khiến lon đao vỡ vụn, đồng thời hắn phun một ngụm máu tươi, thân hình bay thẳng lên, đụng vào vách tường, sau đó lại phun thêm một ngụm máu, ngã ngồi trên mặt đất. Khuôn mặt vốn đang đỏ sậm, lập tức lại trở
nên trắng bệch vô huyết.
Hai thiết luân là do Tịch Thương Đại quốc sư đã quán đủ chín thành công lực bắn ra, hơn nữa khi đụng vào ám khí của Đường Độc, chí ít cũng có non nửa công lực của hắn chuyển sang, vô hình trung biến thành công lực của hai người Đường Độc và Tịch Thương Đại quốc sư giáp công.
Công lực của hai người vốn là kém hơn Đường Độc một bậc, nhưng bọn họ đều đã dùng hết một ngụm chân khí cuối cùng, còn chưa kịp khôi phục chút nào đã lại chịu một kích như vậy, đương nhiên cùng thụ trọng thương.
Tuy nhiên, công lực của Long Thiên so với Đặng Phúc Điện thâm hậu hơn, hơn nữa lại dùng lực xảo diệu, khi trường kiếm vừa chạm đến thiết luân, cảm giác có chuyện không ổn liền lập tức khom lưng mạnh mẽ lui lại, hóa giải được hơn phân nửa lực công kích.
Tuy là như vậy, nhưng lực lượng cường đại vô cùng vẫn đang khiến khí huyết trong cơ thể hắn bốc lên nhộn nhạo, ngực nặng nề như muốn nổ rung ra, khó chịu vô cùng.
Một đao của Đặng Phúc Điện là toàn lực đánh ra, cho nên lực phản chấn phải chịu càng lớn hơn nữa, bị chấn đến thụ thương thổ huyết tại chỗ.
Khi hắn bị văng đi đụng vào vách tường, ngã ngồi trên mặt đất, vừa vặn bảo vệ không cho thích khách hai bên trái phải phá tường.
Thích khách kia trở mình chém một đao vào một tên vệ sĩ đang xông tới, bất chấp máu đen phun đầy mặt, cổ, đại đao trong tay lại giơ lên, hung ác bổ về phía Đặng Phúc Điện.
Đại đao phủ đầu ập xuống, hung ác độc địa dị thường. Đao phong sắc bén, khiến bụi đất tung lên mù mịt.
Đặng Phúc Điện đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể như hỏa pháo từ trên mặt đất bắn vọt lên, lao đầu vào giữa ngực thích khách.
Cú va chạm này không phải chuyện đùa, chính là tụ tập công lực toàn thân hắn.
Thích khách vốn tưởng rằng có thể chiếm tiện nghi, làm sao lại nghĩ đến Đặng Phúc Điện bưu hãn như vậy, không kịp phòng bị, xương ngực bị đụng cho gãy đoạn, phát ra tiếng kêu thảm thống khổ thê lương.
Hai bàn tay to lớn của Đặng Phúc Điện gắt gao chế trụ eo thích khách, bỗng nhiên nhấc bổng toàn thân hắn, vô số đồng tiền lớn gào thét lao tới đều bắn vào thân thể tên thích khách này.
tên vệ sĩ phá tường từ ngoài chạy ào vào, huy đao bổ về phía thích khách phóng ám khí.