Phong Lưu

Chương 265: Chân tướng rõ ràng




Chỉ là, hắn còn chưa nói xong, trong số bốn lão giả diện mục âm trầm vẫn luôn đứng phía sau Vương Ngạo Phong, có một lão đầu cao gầy đột nhiên kích một chưởng lên ngực hắn.

Một chưởng lấy mạng! Chưởng lực quả thực đáng sợ.

- Tam công tử, bốn lão bất tử chúng ta nguyện liều mạng trợ giúp công tử đột phá vòng vây!

Vẻ mặt bốn lão giả hiện lên thần tình kiên nghị, đột nhiên bạo phát ra sát khí lạnh lẽo sắc bén khiến người khác sợ hãi.

Trong số hơn năm mươi thủ hạ cao thủ còn sót lại của hắn, ngoại trừ bốn lão giả, ánh mắt những người khác đều muốn lảng tránh, không dám tiếp xúc với ánh mắt của hắn.

Hiển nhiên trong lòng mọi người có suy nghĩ, đợi khi quân Đột Quyết bức lại, sẽ giương cờ đầu hàng.

Chết tử tế vẫn không bằng sống. Chân chính không sợ chết có được mấy người?

- Đại ca, chúng ta nguyện liều mạng yểm hộ huynh đột phá vòng vây!

Mười mấy huynh đệ thủ hạ của Đường Tiểu Đông đều mang biểu tình kiên nghị, quả quyết nói.

Tuy rằng mười mấy thiếu niên lãnh huyết còn lại không nói gì, nhưng trong mắt toát ra khí thế lạnh lẽo khiếp người như ánh mắt của dã thú, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Khi bọn họ tiếp thu huấn luyện tàn khốc, trong lòng ngoại trừ trung thành tuyệt đối và chết trận, chưa từng bao giờ có hai chữ "đầu hàng".

Vành mắt Đường Tiểu Đông đỏ lên một hồi, thanh âm khan khan nói:

- Các huynh đệ, các ngươi đều là hảo hán! Chúng ta cùng sống chết với tòa thành này!

- Đúng! Giết một tên huề vốn, giết hai tên lời một tên! Giết!

- Mười tám năm sau vẫn là một hảo hán!

- Theo đại ca, các huynh đệ chẳng bao giờ hối hận. Nếu có kiếp sau, nguyện vẫn tiếp tục theo đại ca!

Các huynh đệ người người đều kích động, trong lòng tràn ngập ý chí quyết tử, tinh thần chiến đầu càng sục sôi.

Ai cũng đều biết, tướng sĩ quân Huyết Lang Đột Kỵ bị giết chết và sát thương rất nhiều, cho dù Đột Lợi Khả Hãn buông tha bọn họ, nhưng dưới cơn phẫn nộ và quyết tâm vì đồng bào, chiến sĩ báo thù thì sẽ thế nào đây?

Đầu hàng, cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Khuôn mặt anh tuấn của Vương Ngạo Phong co rúm lại, trong lòng tràn ngập hận ý và hổ thẹn không gì sánh được.

Nhìn thủ hạ của người ta kìa! Đó mới là trung thành chân chính, là anh hùng hảo hán không sợ chết thực sự.

Nhìn lại thủ hạ của chính mình, thường ngày ăn uống của Vương gia hắn, nịnh nọt hắn, còn tự thổi phồng là cao thủ đứng đầu giang hồ, đến thời điểm mấu chốt lại là một đám sợ chết, ngay cả bang chúng đệ tử bình thường cũng không bằng. Thực sự là vô cùng mất mặt.

Thiết kỵ của quân Đột Quyết ở hai bên cánh ù ù chạy tới, khiến bụi cát tung lên cuồn cuộn, che kín cả bầu trời.

Gần ba vạn thiết kỵ cấu thành phương trận, lẳng lặng đứng sừng sững trước tò

Chiến kỳ các màu tung bay phấp phới như biển, trường mâu như rừng, cương đao như tuyết, chiến mã mạnh mẽ hung hăng, kỵ sĩ lực lưỡng, cao to, thuần một loại chiến giáp da thú, được huấn luyện rất có tổ chức, sĩ khí dâng cao.

Từ trong trận đại đội thiết kỵ quân Đột quyết, có hơn mười kỵ binh phóng rất nhanh về hướng các cửa thành.

- Xem kìa, là bọn Thiên Bảo.

Lôi Vân Phượng tinh tường, hét rầm lên.

Không sai! Hơn mười kỵ sĩ chạy tới kia chính là đám người Tần Thiên Bảo thất tung đã lâu.

- Đại ca! Đại ca!

Tần Thiên Bảo dưới thành ngửa đầu cao giọng kêu to, có vẻ rất kích động.

Đám người Tần Thiên Bảo chính là theo ba vạn quân Đột Quyết đột nhiên tập kích tới.

Nói cách khác, đội quân Đột Quyết này chính là thủ hạ của Thiết Bố Đô, cũng chính là địch nhân của ca ca hắn, Đột Lợi Khả Hãn.

Tất cả mọi người đều thở hổn hển, hít vào một ngụm đại khí. Dù sao, còn mạng mới có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Ai lại thực sự muốn chết?

Đám người Đường Tiểu Đông thu dọn bãi đặt mấy ống hỏa tiến cuối cùng trên đầu tường, gỡ hết những quả thổ lôi đặt dưới thành, nhảy lên lưng ngựa, giục chiến mã, phóng ra khỏi thành.

Vương Ngạo Phong cho người lùng sục các ngóc ngách trên thành một vòng, không tìm được bất cứ hỏa khí lợi hại nào bỏ quên, thất vọng thở dài một tiếng, mang theo thủ hạ của hắn ra ngoài thành.

- Đại ca, Phượng Cô Cô, Mị tỷ!

Tần Thiên Bảo cười ha ha tiến lên chào hỏi.

- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi đi chết ở đâu rồi? Làm hại chúng ta lo lắng vô ích một hồi.

Đường Tiểu Đông đấm hắn một quyền, mỉm cười gật đầu với Chu Bất Vi.

Tay trái Chu Bất Vi bị thương, dùng vải bố đeo trước ngực, ha hả cười nói:

- Cuối cùng cũng chạy tới kịp thời. Thực làm chúng ta vội muốn chết. Ha ha …

Mọi người kể lại một hồi mới biết, sau khi chia tay, đám người Tần Thiên Bảo ở lại trong thành Lai Tích tìm hiểu chung quanh, đồng thời chờ tin tức của Đường Tiểu Đông.

Sau đó, bốn người Đường Tiểu Đông phái trở về đã đánhương người của một bộ tộc. Đám người Tần Thiên Bảo nhận được tin tức, vốn định chạy tới hội hợp, chỉ là sau khi tìm hiểu tin tức tình báo, lại phát hiện Đường Tiểu Đông đã theo một chiến sĩ bộ tộc lén lút rời đi.

Sau khi đám người Chu Bất Vi thương nghị quyết định theo dõi tên kia, đồng thời cho bốn người kia chạy trở về báo cáo.

Bọn họ lặng lẽ theo dõi tên hỏa nhân kia đi được khoảng gần ba mươi dặm đường, phát hiện đối phương ẩn phục tại ven đường, cũng trốn ở cách đó không xa xem bọn hắn đến tột cùng là có bí mật gì.

Một đội nhân mã trên đường đến gần, tên mai phục này không nói một lời, phát động tập kích. Một lượt tàn sát, người của đội bị phục kích kia thương vong thảm trọng, mắt thấy sắp bại vong. Đám người Tần Thiên Bảo lúc này mới từ phía sau đánh ra, đánh tan đám

người phục kích.

Tuy nhiên, đối phương có mấy cao thủ thân thủ siêu cường, che chở cho người bên mình chạy trốn.

Sau khi nghe ngóng mới biết đội bị phục kích này là đặc sứ của Hồ Khang quốc, phụng mệnh lệnh của Quốc chủ đến đây trao đổi quốc sự với Đột Lợi Khả Hãn.

Đội phục kích bọn họ là người của Hồ Mễ quốc, dẫn đầu chính là đặc sứ Ba Ngạch Đồ.

- Ba Ngạch Đồ?

Người này không phải chính là tên đùa giỡn Kha Vân Tiên tại Di Tình Viện sao? Thảo nào tại doanh trướng của tộc trưởng Cáp Đồ lại thấy thân ảnh đó nhìn quen mắt, nguyên lai chính là người này.

Nhất định là người này thấy bọn họ đi tới tái ngoại, muốn mượn cơ hội trả thù, sai thủ hạ tập kích người của hắn, khiến cho hắn và tộc Cáp Đồ hiểu lầm.

Việc này cùng Thiết Bố Đô có quan hệ như thế nào?

Trong tâm hắn vẫn còn nghi hoặc, lẳng lặng nghe Tần Thiên Bảo kể lại hết những chuyện đã trải qua.

Đám người Tần Thiên Bảo tưởng cuồng phong mã tặc, ai ngờ bận việc một hồi, khi muốn chạy tới thành Tô Nạp hội hợp cùng đám người Đường Tiểu Đông, sắc trời đã tối, phỏng chừng là cản không nổi, đành phải về thành Lai Tích trước ở tạm một đêm.

Đêm đó, hai vị trưởng bối Tần gia đích thân ra ngoài tìm hiểu tin tức. Vốn Tần Thiên Bảo cũng muốn đi, nhưng hai vị trưởng bối không cho phép, đành phải thôi.

Bảo Định Tần gia cũng được xem là thế gia võ lâm, nhưng am hiểu nhất không phải là võ công, mà là theo dõi truy tung, một loại công phu lần theo những dấu vết ít được chú ý.

Cho nên, người của Bảo Định Tần gia có ánh mắt và thính lực lợi hại hơn so với người bình thường không chỉ vài lần. Hai vị trưởng bối khi núp trong một tòa trướng bồng, nghe trộm được người bên trong đang mưu đồ ngày mai bí mật đánh cướp.

Đánh cướp? Đó chính là cường đạo, nói không chừng đây là Cuồng Phong mã tặc mà bọn họ muốn tìm.

Đám người Tần Thiên Bảo vô cùng vui mừng, không ngờ người bọn họ theo dõi lại là người của Cuồng Phong mã tặc. Sau khi thương nghị một phen, quyết định tiếp tục theo dõi người này.

Ngày thứ hai, bọn họ tiếp tục theo người này ra khỏi thành, tới nơi mới phát giác, trong rừng rậm ngoài thành, đối phương còn giấu một đoàn thủ hạ, nhân số chí ít cũng khoảng chừng trên dưới hai trăm năm mươi người.

Tên hỏa nhân này đã phục kích thành công một thương đội. Mọi người đều bị giết chết. Thủ đoạn vô cùng hung tàn, cực kỳ giống với Cuồng Phong mã tặc trong truyền thuyết.

Đối phương nhiều người, bọn họ không dám xuất kích, chỉ tiếp tục bí mật âm thầm theo dõi.

Theo dõi một hồi, toàn bộ bọn họ gần như bị sốc.

Đám mã tặc này sau khi cướp đoạt thương đội thành công, lại nhanh chóng biến hóa thành thương đội buôn bán, nghênh ngang vận chuyển hàng hóa đến thành Tô Nạp.

Người của quân đội tiếp nhận hàng hóa.

Cuồng Phong mã tặc chính là quan quân trà trộn, mới dám ngang nhiên trắng trợn như thế này, khẳng định là đã được Quốc chủ Đột Quyết Đột Lợi Khả Hãn bày mưu đặt kế.

Tại thành Tô Nạp, đám người Tần Thiên Bảo biết được tin tức bọn Đường Tiểu Đông đã xung đột với người Đồ Lỗ Tộc và bị trục xuất khỏi thành, vội vàng dựa theo ám ký dọc đường đuổi theo bọn họ. Tới khi tiến nhập vào giao giới của sông băng cực hàn, ám ký bị vô số chiến mã qua lại phá đi.

Bọn họ thâm nhập vào sông băng, ngay khi vượt qua, Điện Lượng Tộc bố trí mai phục đánh bất ngờ kỵ đội của Đồ Lỗ Tộc, liền mượn cơ hội đục nước béo cò, giết chết không ít chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc. Sau khi chiến thắng, được Điện Lượng Tộc vô cùng cảm tạ và tôn kính.

Thịnh tình không thể chối từ, bọn họ bị giữ lại sông băng hai ngày, biết được bọn Đường Tiểu Đông không có tới đây, liền vội vàng lên đường.

Đúng lúc này, trên đại thảo nguyên đã nhiệt náo đến long trời lở đất, loạn thành một đoàn, nơi nơi sát khí tràn ngập, chỉ xuất hiện đơn độc liền bị người vô cớ giết chết.

Bọn họ chỉ có thể tạm thời ở lại trong thành Tô Nạp, đồng thời tỏa ra tìm hiểu tin tức của đám người Đường Tiểu Đông.

Bọn họ tuy rằng ăn mặc phục sức của người bộ tộc, cực lực giấu giếm hành tung, nhưng vẫn bị người hữu tâm theo dõi.

Bọn họ âm thầm gắt gao theo dõi Cuồng Phong mã tặc trà trộn trong quan quân, lại không biết chính mình cũng đang bị theo dõi.

Phát hiện có một tiểu đội Cuồng Phong mã tặc đơn lẻ, thừa cơ xuất kích, ai ngờ lại bị đối phương bao vây. Lúc này mới kinh hãi phát giác là do đối phương bày mưu hãm hại.

Trong thời khắc nguy cấp, một đội thiết kỵ đột nhiên từ bốn phương tám hướng giết ra, tất cả đều che mặt, đánh chết những tên Cuồng Phong mã tặc giả dạng quan quân này.

Tần Thiên Bảo thừa cơ phản công. Tuy nhiên, sau một hồi huyết chiến, hai mươi cao thủ tinh anh đã tổn hại mất sáu người, Chu Bất Vi thụ thương, khiến tâm trạng của hắn vô cùng nặng nề.

Lần đầu tiên ngăn cản một đội đơn độc đã tổn hại nhiều cao thủ như vậy, khiến hắn hổ thẹn không ngớt.

Khi tạ ơn những người đã xuất thủ cứu giúp này, mới phát hiện đám người bịt mặt là Thiết Bố Đô cùng thủ hạ của hắn.

Thiết Bố Đô xuất thủ cứu giúp, lý do là muốn đôi bên cùng hợp tác. Hơn nữa, hắn cũng là huynh đệ của Đường Tiểu Đông, ra tay giúp đỡ là đương nhiên.

Hiện tại bị quan quân theo dõi, tình cảnh vô cùng nguy hiểm, chỉ có cách tiếp nhận kiến nghị của Thiết Bố Đô, ở cùng một chỗ với tùy tùng của hắn mới được an toàn.

Tuy rằng Tần Thiên Bảo cảm giác Thiết Bố Đô có rất nhiều chuyện gạt hắn, nhưng tất cả mọi sắp xếp của hắn đều là vì đả kích đám cuồng phong mã tặc giả dạng quan quân, ngược lại cũng coi như là hai bên phối hợp.

Ám sát thống lĩnh quân Huyết Lang Đột Kỵ chính là nhị vị trưởng bối Tần gia toàn lực phối hợp, một kích thành công.

Trong lúc này, tin tức Đường Tiểu Đông, Vương Ngạo Phong ở biên ngoại gặp cảnh gió tanh mưa máu không ngừng truyền đến, khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào không ngớt, muốn đi ra ngoài tìm Đường Tiểu Đông, lại bị Thiết Bố Đô cực lực thuyết phục.

Đám người Đường Tiểu Đông đã thành công địch của toàn thảo nguyên. Lúc này đi tìm bọn họ thực sự là không khôn ngoan, chi bằng ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó âm thầm trợ giúp bọn họ

Lời nói vô cùng có đạo lý. Đám người Tần Thiên Bảo và Chu Bất Vi thương nghị một hồi, hoàn toàn tiếp nhận kiến nghị của Thiết Bố Đô.

Đại thảo nguyên rung chuyển một trận, tất cả các bộ tộc nhỏ đều cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có. Thiết Bố Đô thừa cơ hội này thuyết phục tộc trưởng các bộ tộc kết minh lại, tạo thành một lực lượng rất cường đại.

Hai đại thống lĩnh của thiết kỵ tinh nhuệ đều chết oan chết uổng, Đột Lợi Khả Hãn nhận được mật báo, điên cuồng tự mình dẫn đại quân truy sát đám người Vương Ngạo Phong.

Thiết Bố Đô thừa cơ bố trí, ám sát tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc, các trưởng lão và các thành viên trọng yếu trong tộc. Đồ Lỗ Tộc như rắn mất đầu, phát sinh nội loạn. Vì tranh đoạt vị trí tộc trưởng, các dũng sĩ trong tộc tranh đấu không ngớt, chia cắt Đồ Lỗ Tộc hùng mạnh thành ba nhánh, rốt cuộc xuống dốc.

Thiết Bố Đô thừa cơ hoàng cung trống rỗng, mượn lực lượng của các bộ tộc, đã khống chế toàn bộ hoàng cung, âm thầm diệt trừ phe cánh của Đột Lợi Khả Hãn. Nhưng hắn muốn lập tức leo lên ngôi vị Khả Hãn cũng không có khả năng, phải chờ hơn mười vị trưởng lão trong tộc đồng ý mới được.

Hắn liệt kê các hành vi phạm tội của Đột Lợi Khả Hãn, chân tướng Cuồng Phong mã tặc hung hăng ngang ngược một thời mới có thể bị vạch trần. Đó là do Đột Lợi Khả Hãn tự mình thu liễm tài vật, bày mưu đặt kế cho bộ hạ giả trang.

Tướng lĩnh quân đội trung thành với Thiết Bố Đô đều ra sức ủng hộ, phó Thành chủ thành Tô Nạp Đặng Phúc Điện âm thầm giết chết thành chủ, cướp đoạt binh quyền. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Dưới áp lực đó, hơn mười vị trưởng lão đều đồng ý một lần nữa tuyển cử Khả Hãn mới.

Dàn xếp xong tất cả chuyện này, Thiết Bố Đô đã nắm chắc phần thắng thở phào một hơi, thỏa thuê mãn nguyện suất lĩnh liên quân bộ tộc đi đại mạc, khuyên bảo ca ca Đột Lợi trở về bộ tộc tham dự hội nghị Tổng tuyển cử.

Sự tình nguyên lai là như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv