Phong Lưu

Chương 237




Chuyện duy nhất có thể khiến cho hắn có tinh thần cũng chính là hắn có thể ở gần quý phi nương nương, được nghe tiếng đàn của nàng, trò chuyện với nàng.

Trở thành một quan nhỏ trong cung, nhiều ít cũng trở nên quen thuộc, thỉnh thoảng đùa vui một chút cũng không làm ảnh hưởng đến phong nhã, khiến cho Dương quý phi cảm giác được một loại cảm giác không bị gò bó cực kỳ mới mẻ.

Nhưng mà từ lúc hắn làm quan, trưởng công chúa ghé thăm hậu cung nhiều hơn so với trước, đều là nhằm vào lúc Đường Tiểu Đông và Dương quý phi bàn luận nhân sinh lý tưởng mà đột nhiên xuất hiện, rõ ràng có ý giám thị và cảnh cáo.

Quý phi nương nương chỉ có thể thỉnh thoảng vui đùa, nếu mà làm thật đó là phạm phải tội tru di cửu tộc tịch thu tài sản đó.

Trong hậu cung vốn cực kỳ phức tạp, nếu rơi vào tay những phi tử thanh xuân hừng hực đang thiếu thốn đàn ông này, thì ngươi không bị họ ép thành cái xác khô mới là lạ, hơn nữa nơi này còn có người ngầm giám thị, ai dám xằng bậy?

Dù sao đi nữa hắn là kẻ có tà dâm nhưng không có can đảm, ngược lại hắn là người cũng rất có quy củ, hắn chỉ là chiếm chút tiện nghi mồm miệng mà thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ động chạm chút ít trên người của những cung nữ xinh đẹp trong cung, điều kiện tiên quyết là trưởng công chúa không thấy mới dám đông nắm tay, tây sờ một chút mà thôi.

Nhưng mà nhân duyên của hắn rất tốt, bọn họ đều thích nói chuyện với hắn, không có việc gì cũng gần gũi hắn, ngay cả một đám tiểu thái giám không có jj cũng đều nịnh bợ hắn, dù sao đi nữa vị này cũng là quỷ tài đại nhân tiền bạc vô số, ra tay cũng rất hào phóng, có

ai lại không thích?

Bọn thái giám không có jj, tự nhiên cũng không hứng thú gì với nữ nhân, chỉ liều mạng chạy theo tiền bạc và quyền lợi.

Những tên thị vệ trong hoàng cung bình thường cũng sẽ uống rượu cùng hắn, xưng huynh gọi đệ, ăn miếng lớn uống chén to, đồng thời hỷ hả kề vai sát cánh bàn luận chuyện giết địch, chuyện nữ nhân.

Ở trong cung quấn lấy nhau một thời gian, tất cả đều thân quen lẫn nhau, hắn ra vào hoàng cung, có thể diện là chiêu bài ngàn vàng, chưa bao giờ có ai dám ngăn cản hắn, có đôi khi hắn đi thẳng vào tẩm cung của quý phi nương nương, hắn ngồi một bên còn quý

phi nương nương thì nằm trên giường nghỉ trưa là chuyện

Thời gian mới đầu còn cảm thấy kích thích khi ngắm nhìn mỹ nhân trong bộ đồ ngủ, nhưng sau này nhìn nhiều cũng cảm thấy vô vị, không bằng chuồn ra ngoài tìm thị vệ hoàng cung uổng rượu tán phét còn sảng khoái hơn.

Không thể đỗ trạng nguyên, chỉ đứng thứ hai, Vương Ngạo Phong không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà đối thủ một mất một còn của hắn thì lại đứng sau hắn rất xa, trong đầu không khỏi cảm thấy đắc ý.

Cái gì mà Đại Đường Quỷ tài? Ngay cả trưởng công chúa cũng một mực tôn sùng hắn, một cái tam giáp cũng đều không giành được, mất mặt!

Người này ngoại trừ chơi với nữ nhân ra, thì có bản lĩnh gì hơn hắn?

Nghĩ đến chuyện tán gái, trong lòng lại mơ hồ quặn đau.

Trên tình trường, hắn thất bại thảm hại, mặt mũi đều mất hết.

Người này có mệnh đào hoa trời sinh? Hay là con mắt của những nữ nhân này có vấn đề?

Hắn cũng không nghĩ ra, vì sao nữ nhân lại như thế, đều coi trọng cái tên có bề ngoài thô tục kia?

Chẳng lẽ thời đại thay đổi? Nữ nhân đều thích nam nhân to con?

Hắn thua là vì thủ hạ của hắn? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Hoặc là vấn đề ở chỗ nào?

Nói chung, đây là cái bóng mà trong lòng hắn không thể tiêu trừ được.

Nhưng mà dựa vào quan đệ giữa Vương gia và Tướng gia, hắn đã kiếm được một chức quan không tệ, chỉ cần nỗ lực thật tốt. Tương lai thăng chức rất nhanh, phong quan tấn tước trong ngày một ngày hai.

Mặc dù công việc bề bộn, nhưng hắn vẫn phụ trách chưởng quản hơn nửa sinh ý trong nhà, mỗi một cái sinh ý đều xử lý cực kỳ vững vàng, phụ thân cũng phải tán thưởng.

Dựa vào tài cán và chức vị của hắn, chức vị gia chủ Vương gia thời gian tới nhất định sẽ là hắn rồi. Cái tên chỉ biết sống phóng túng, đánh bạc kia căn bản là không xứng cạnh tranh với hắn.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, lúc này Vương Ngạo Phong Vương đại nhân có thể nói là thần thái phi dương, xuân phong quất vào mặt.

Ngày hôm nay bận rộn một ngày đêm, nói với cấp trên tất cả mọi chuyện đều đã được xử lý ổn định thỏa mãn, hắn phi thường thoải mái đứng lên, kéo dãn cơ thể một chút.

- Bẩm đại nhân, bên ngoài có một người tên là Vương Hỷ tới tìm ngà

Binh sĩ gác cửa tiến vào bẩm báo.

- Gọi hắn vào.

Vương Ngạo Phong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơi có vài phần quan uy.

Vương Hỷ, là một trong những thủ hạ đắc lực của hắn, làm việc lão luyện trầm ổn, là thủ hạ hắn tín nhiệm nhất, nhưng mà tên thủ hạ này, luôn luôn phụ trách sinh ý của vùng quan ngoại.

Vương gia có thể giàu có sung túc như bây giờ, thì có hai phần là do Vương Hỷ làm ra.

- Tam công tử, không tốt rồi…

Vương Hỷ xưa nay trầm ổn bây giờ sắc mặt tái nhợt, thần tình kinh hoàng bất an, thần thái thất thường. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vương Ngạo Phong nhíu mày bất mãn.

- Vương quản sự, có chuyện gì mà bối rối như vậy?

Vương Hỷ lau mồ hôi trên trán, hoảng loạng bất an kể lại chuyện không tốt này.

Ngày hôm trước, hai thương đội đi tới quan ngoại và Trường an bị một đám người không rõ lai lịch tập kích ở phụ cận Thương Hà trấn. Ngoại trừ những người nhanh chân chạy trốn, những người khác đều bị cường đạo giết chết, hàng hóa đều bị cướp sạch.

- Cái gì?

Vương Ngạo phong rất tức giận, vỗ mạnh một chưởng xuống bàn, đánh bay bốn cái chén trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ nát.

Thân thể Vương Hỷ lùi lại phía sau, ủ rũ cúi đầu, không dám thở mạnh.

Thương đội bị người ta cướp, đây chính là sự cố nghiêm trọng nhất phát sinh trong mười năm qua.

- Nói cho ta nghe toàn bộ hiện trạng phát hiện và tình huống lúc ấy!

Ánh mắt của Vương Ngạo Phong lạnh lẽo khiếp người, tản mát ra sát khí sắc bén.

Vương Hỷ là một người phi thường thông phi, vừa nghe tin không may, ngay lập tức đã phái người chạy tới địa điểm xảy ra chuyện để điều tra, hy vọng có thể tìm ra chút dấu chân ngựa, đồng thời tỉ mỉ hỏi rõ những người có thể trở về, lúc này mới đến bẩm báo.

Đại nghiệp Vương gia, đều có giao tình với cả hắc bạch lưỡng đạo, bằng hữu trên đường đi đều cực nhiệt tình, cho dù đụng phải kẻ không hiểu chuyện, chỉ cần giơ cái biển hiệu của Vương gia lên, thì bọn chúng cũng chỉ có thể ủ rũ cho qua.

Đắc tội Vương gia, đó là tự tìm tử lộ, lục lâm cường đạo có gan hơn nữa, cuồng bạo thế nào cũng đều thức thời không dám động vào thương đội hàng hóa của Vương gia.

Lần này dù có có đưa ra biển hiệu Vương gia, đám cường đạo này vẫn yên lặng vung đao sát nhân, dường như là nhằm vào Vương gia mà tới.

Là ai mà có thực lực này? Có lá gan lớn như vậy?

- Gần đây Trung Hoa đường bên kia có hành động gì dị thường không?

Người thứ nhất hắn nghĩ đến là tử địch trời sinh Đường Tiểu Đông, ngoại trừ hắn ra thì không ai có thực lực này, cũng không ai có can đảm này.

- Thưa tam công tử, không có.

Vương Hỷ âm thầm thở hổn hển, hắn chỉ phụ trách sinh ý của vùng quan ngoại, theo dõi hành động của Trung Hoa đường đã có người khác phụ trách, may là hắn đã đến hỏi trước một chút.

Đúng thật là một người khôn khéo làm việc trầm ổn.

- Lão gia tử đã biết việc này chưa?

- Rồi.

Vương Hỷ khom người trả lời.

Hai cái thương đội, hàng hóa trên đó có giá trị gần mười vạn lượng bạc, có thể nói là tổn thất thật lớn, chuyện nghiêm trọng như vậy làm sao dám không báo cáo với Vương lão gia tử?

Vương lão gia tử đại danh đỉnh đỉnh nổi trận lôi đình, phải người tới hiện trường điều tra, hiện trường rất mất trật tự, không hề lưu lại bất kỳ dấu chân ngựa nào, hàng hóa nhiều như vậy đều đã bị xử lý không còn một mảnh, hiển nhiên là một đám hành nghề lão luyện.

Dường như đám cường đạo này có ý định nhằm vào Vương gia mà đến.

- Có thể là do cừu địch của tam đệ làm hay không?

Vương Khiu Vân có vẻ rất nhanh nhẹ, trong đầu thì vui mừng ngút trời, không chỉ có thể phá hủy chuyện của tam đệ, hơn nữa mình lại có một số lớn hàng hóa bán ra để kiếm lời, muốn không vui vẻ thì cũng khó.

Bạch tiên sinh quả nhiên là phi thường tài giỏi, một kích đã thành công, hơn nữa lại cướp đoạt toàn bộ hàng hóa, tuy rằng chỉ có thể bán tháo đi, nhưng mà cũng đủ để hắn kiếm vào một số tiền khá lớn.

Mười vạn lượng bạc trắng, điểm tổn thất ấy đối với Vương gia mà nói chỉ như là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Giang hồ hỗn loạn, cho dù ngươi gặp thời phát tài, cũng không thể nào không kết cừu địch, không có chứng cứ, Vương Nguyên Bảo không thể xác định là do ai làm.

Có lẽ là cừu gia trước đây của hắn, hay thực sự là cừu địch của tam nhi, đối phương nhắm vào Vương gia mà đến, thì chính là địch nhân của Vương gia!

Lấy danh nghĩa của hắn phát ra kim thiếp đã được tuyên truyền khắp tam sơn vương nhạc, tất cả các bằng hữu trên gian hồ đều sẽ xuất động, phân nửa là vì mặt mũi của Vương gia, nửa khác là vì tiền thưởng của Vương gia.

Hai mươi vạn lượng bạc, đây cũng là một con số thiên văn, đương nhiên cũng khiến kẻ khác tim đập thình thịch.

Tổn thất có mười vạn lượng, lại chi ra tiền thưởng là hai mươi vạn lượng bạc, Vương gia không chỉ thể hiện ra tiền tài vô hạn, hơn nữa còn biểu lộ quyết tâm của lão gia tử, nhất định phải đánh chết tên địch nhân đang ẩn núp này, đoạn tuyệt hậu hoạn!

Dù sao đi nữa, Vương gia phát ra giang hồ tập sát lệnh lại một lần nữa khiến cho giang hồ rung động, chuyện tiểu thiếp của hữu tướng đại nhân bị bắt cóc còn chưa dẹp loạn xong, giờ lại thêm chuyện này phát sinh, quả nhiên là rất nhiều chuyện bạo lực.

Nhưng mà cũng bởi vậy nên đã hấp dẫn những cao thủ của giang hồ vẫn chưa từ bỏ ý định truy tìm thủ phạm bắt cóc tiểu thiếp của hữu tướng đại nhân.

Trăm vạn lượng hoàng kim, tuy rằng làm cho người ta nằm mơ cũng muốn cười, nhưng sự việc đã xảy ra lâu như vậy, một chút manh mối cũng không có, tiêu tốn thời gian và công sức như vậy, không bằng chuyển sang chuyện của Vương gia để thử thời vận, hai mươi

vạn lượng bạc cũng là một con số rất lớn, cũng đủ để tiêu dao nửa cuộc đời sau này.

Vương gia từ trên xuống dưới đều vội vàng, tất cả các cao thủ đều được xuất động, tình cảnh hỗn loạn gà bay chó sủa, Lý Lâm phủ cũng giao trách nhiệm cho quan phủ của Thương Hà trấn toàn lực phối hợp, lùng bắt cường đạo, điều nay làm cho Vương gia cảm kích không thôi.

Người ta bận đến gà bay chó sủa, sứt đầu mẻ trán, ta ngồi xem náo nhiệt là được.

Đường Tiểu Đông mỗi ngày vẫn vui tươi như cũ, hởn hở vào cung báo danh, dạo một vòng quanh nhạc phường, sau đó bất chợt chuồn mất, ngày tháng vẫn tiêu dao khoái hoạt như cũ.

Sáng sớm hôm nay, hắn lui tới cung sở như mọi ngày, trong lúc đi qua phụ cận Tư trữ cung, bỗng nhiên thấy một nữ tử đi từ phía xa tới, đang muốn xoay người rời đi, thế nhưng đối phương lại rất nhanh mắt, kêu to một tiếng Đường đại nhân, hắn không thể làm gì khác hơn là đứng lại.

Người này là một trong các phi tử bị thất sủng, cả một đám xuân tâm khó nhịn, thèm khát nam nhân, muốn giữ được cái đầu trên cổ để ăn cơm, tốt nhất là không nên trêu chọc.

- Hạ quan ra mắt Trữ Tài Nhân tỷ tỷ.

Đường Tiểu Đông kiên trì hành lễ.

Phía sau tài tử còn có một tỷ tỷ, chẳng biết xưng hô là cái gì, nghe thấy Trữ Tài Nhân bị gọi là tỷ tỷ thì tâm hoa nộ phóng.

- Ôi thảo nào nhiều hồng nhan như vậy đều là muốn sống muốn chết với ngươi. Cái miệng của Đường đại nhân thật đúng là ngọt ngào làm cho người ta không thể tự kiềm chế… Hận không thể lấy thân báo đáp, hì hì.

Lấy thân báo đáp? Đây không phải là khiêu khích trắng trợn sao?

Má ngọc trơn bóng của Trữ Tài Nhân rung động, tâm hồn nồng đậm xuân tình, ánh mắt u oán do nhiều năm không chiếm được thỏa mãn lóe lên một tia quang mang thèm khát nam nhân, thậm chí còn muốn mang hắn ra cưỡng ép xx một cách hung hãn.

Đường Tiểu Đông không khỏi lo lắng, rút ngắn thêm một chút khoảng cách với Trữ Tài Nhân, bất an nhìn bốn phía, hoàn hảo là không có ai, trong lòng thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trữ Tài Nhân dường như là chui vào trong lòng của hắn, thể hiện ra một bộ dáng thèm khát yêu thương nhung nhớ.

Như như Trữ Tài Nhân chỉ là một nữ nhân có thân phận bình thường, thì hắn sẽ không hề để ý mà để nàng mạnh mẽ xx, tính tình của nam nhân đều là như vậy, nằm trong bát còn nhìn trong nồi, thỉnh thoảng ăn vụng một chút cũng không ảnh hưởng gì đến mọi chuyện.

Nhưng mà, nàng lại là nữ nhân của hoàng đế, tuy rằng bị thất sủng nhưng để cái đầu vẫn còn trên cổ để ăn cơm, vì thê tử trong nhà, đóa hoa dại này rất đâm tay, ít động đến thì vẫn tốt hơn.

- Đường đại nhân à, người ta ngày hôm qua mới viết được một ca khúc mới, không biết có được hay không, vừa vặn Đường đại nhân cũng tinh thông âm luật, ngài phải thưởng thức một chút, xem đã được chưa.

Nàng nào có sáng tác nhạc nhẽo gì, còn không phải là…

Đường Tiểu Đông không dám theo nàng đi vào Tư trữ cung, đi vào không bị nàng ăn sạch đến xương cốt cũng không còn mới là lạ.

- Ừ, tốt tốt…

Ngoài miệng thì trả lời, nhưng tròng mắt lại đảo khắp xung quanh, mong chờ có người xuất hiện giải vây.

Phong Lưu

Tác giả: Lang Thúc


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv