Lúc ngón tay chạm vào đôi môi của nàng, nhẹ nhàng vuốt lên, Đường Sương bỗng nhiên run rẩy, thân thể thoáng lung lay, tựa hồ không đứng nổi sp ngã xuống.
Hoàn hảo, một cánh tay hữu lực ôm lấy nàng, để nàng dựa vào trong ngực rắn chắc của mình.
Tiếng hô nhẹ còn chưa kịp phát ra, miệng nhỏ anh đào liền bị chặt chẽ che lại.
Trong sát na, nàng cảm thấy trời đất xoay tròn, toàn thân cũng xoay tròn theo, để linh hồn của mình chuyển ra ngoài cơ thể, phiêu phiêu đãng đãng ở không trung…
Giống như trải qua một thế kỷ vậy, miệng nhỏ của nàng đã không còn cảm giác áp bức, thở dốc từng hơi từng hơi, loại cảm giác làm người không thể hô hấp này rất kỳ diệu, làm cho nàng cảm thấy dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc đối với cảm giác này.
- A… Ngô...
Thần trí nàng hơi khôi phục lại bị một lo càng thêm kỳ diệu khác kích thích toàn thân run rẩy, nhịn không được cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ nhẹ.
Không biết từ lúc nào, chiếc áo bằng tơ tằm trên người đã nửa cởi, lại càng không biết từ lúc nào bàn tay kia xâm nhập vào trong hoành hành tàn sát bừa bãi.
Đó là một ma thủ có ma lực tràn ngập thần kỳ, mang theo mệnh lệnh mà nàng không thể chống cự nổi, từng nấc da thịt đều như bị thiêu đốt, đều đang run rẩy lên. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Không, nói cho chính xác, là chỗ sâu trong cơ thể hắn có cỗ cỗ nhiệt lưu kỳ diệu không hiểu từ đâu bắt đầu khởi động, giống như vô số luồng suối nhỏ hợp thành dòng cuộn trào mãnh liệt dâng trào như biển rộng.
Nàng khẩn trương, sợ hãi, lại càng khát vọng tiến đến một bước giải thoát.
Trong lòng Đường Tiểu Đông đánh trống, không nghĩ tới Sương biểu tỷ bề ngoài băng lĩnh kiên cường như băng sơn ngàn năm lại đột nhiên yếu đuối không chịu nổi một kích như vậy, so với Hoắc Hàn Yên, Như Ý còn không bằng.
Ta kháo, dạo màn chân chính còn chưa có bắt đầu đó nha.
Đường Sương quả thật không chịu nổi khiêu khích, xuân triều nồng đậm đã lan tràn, lúc hồn nàng từ trên trời trở lại cơ thể, đã phát giác bản thân nằm ở trên giường, người không chút lực, mềm như đậu hũ dưới ánh nến chói mắt.
- Đèn...
Nàng vạn phần ngượng ngùng trùm đầu vào chiếc chăn mỏng, cuộn thành một đoàn.
Đường Tiểu Đông cười nhẹ ha ha:
- Tối lửa tắt đèn, còn gì là tình thú nữa, ha hả, ta muốn cẩn thận thưởng thức từng tấc da thịt của biểu tỷ…
Nói còn chưa dứt lời, một cánh tay trắng như sen lộ ra khỏi chăn mỏng, ngón giữa khẽ búng, một luồng chỉ phong mạnh không gì sánh được tắt đi ánh nến kia.
Ai, sao lần đầu tiên ai cũng xấu hổ như vậy chứ, không tắt đèn không được à? Tắt đèn tối như vậy không chút tình thú mà.
Lần tới đến Nhu biểu muội, phải nghĩ phương pháp để nàng không được tắt đèn mới được, hắc hắc.
Dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, hắn giống như lão trư cười quái dị tiến vào chăn mỏng, trong lúc nhất thời, tiếng thở dốc gấp gáp, tiếng rên rỉ của xuân tình giống như thống khổ mang theo âm luật tiết tấu vang lên.
n ái mật ý nồng đậm triền miên tận tình thỏa tích, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc cố
- Sương tỷ, Sương tỷ, có trong phòng không?
Là thanh âm của Lôi Mị.
Đường Sương vốn đã mê lạc ở chân trời mỹ lệ như rơi xuống vực sâu, sợ đến nỗi vội vã che miệng mình lại.
Đường Sương bị hù sợ hãi, không dám ra, bàn tay bịt chặt lấy miệng của bản thân, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Thời điểm này, vốn không để người nào biết, huống chi là tỷ muội của chính mình, chuyện này xấu hổ đến chết người mà.
Bất quá đáng chết nhất chính là oan gia vẻ mặt cười xấu xa đang ở trên người, cố ý gia tăng tốc độ và lực lượng trùng kích, cảm giác kỳ diệu như thủy triều xông vào thân thể nàng, làm nàng kìm lòng không được xém chút rên rỉ hét lên…
Lúc này, bị cảm giác áp bức cường hành rất thống khổ, rất muốn chết, làm cho nàng phát điên.
- Sương tỷ...
Ngoài cửa, Lôi Mị đợi hồi lâu, thấy bên trong không có động tĩnh, lẩm bẩm:
- Ngủ rồi? Chuyện này sáng mai hỏi lại thử…
Hồi lâu, không còn nghe thấy thanh âm của nàng nữa.
Bên trong phòng, Đường Sương bị áp lực mạnh mẽ sắp vỡ tan vội vàng phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, thỉnh thoảng còn ẩn chứa tiếng rên hưng phấn đến cực điểm.
Đường Tiểu Đông kiệt lực thám hiểm lấy nàng, cũng chính là để ứng phó cho trắc thí của ngày mai.
Trước kia thử nghiệm Tích Hoa bí quyết mới vừa nhập môn lên người Như Ý, thực sự là tuyệt không thể tả mà.
Lần này, hắn lại thi triển thủ đoạn toàn thân, chinh chiến liên tục, thám hiểm trên thân nàng, làm Sương biểu tỷ lên đỉnh vô số lần.
Võ công Sương biểu tỷ rất mạnh, nhưng trải chuyện lần đầu, bị phá đau mà còn chinh chiến liên tục hung ác vô cùng, ngày mai ít nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng nha?
Võ công Lôi Mị gần như đã tiếp cận nàng, tuyệt đối sắp thành cao thủ cấp tông sư, màn đêm buông xuống, trải qua lần đầu đau nhức lại làm hành động ngày thứ hai của nàng có chút bất tiện.
Tối nay Sương biểu tỷ phóng túng còn lợi hại hơn mấy lần so với lần của Lôi Mị kia, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng.
Đây chính là diệu chiêu ăn gian của hắn.
Một chiêu này rất hưu vô sỉ, bất quá để ngày mai có thể vượt ải, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cho Sương biểu tỷ rồi, hắc hắc.
Để càng dễ thành, thì phải làm nàng muốn ngừng mà không được, phóng túng thỏa tích hưởng thụ tư vị tuyệt vời dục tiên dục tử kia.
Hồi sau thời điểm bình minh nhanh đến, Đường Tiểu Đông mới nhanh tay nhanh chân chuồn ra khỏi gian phòng của Sương biểu tỷ, còn Sương biểu tỷ thì ngủ giống như lợn chết vậy.
Liều mạng làm một đêm, cảm giác có chút mệt mỏi rã rời, Tích Hoa bí quyết thần kỳ biến thái, tuyệt đối là báu vật vô giá, cho dù Hàng Long Thập Bá chưởng cực kỳ lợi hại một đêm luyện thành đưa đến cũng không đổi, hắc hắc.
Nam nhân, không có võ công thì không sao, không có súng đạn, mới là bi ai, súng không bắn được, lại càng thống khổ hơn.
Phải cực kỳ quý trọng hung khí nhân gian của chính mình.
Thời điểm bò lên giường. Kha Vân Tiên vẫn còn ngủ say mơ mơ màng màng, xoay người ôm lấy hắn, cuộn tròn vào trong lòng hắn, cho đến khi tìm được tư thế cảm thấy thư thái mới dừng lại.
- Phu quân nha, ngày mai phải trắc thí rồi, mà huynh còn liều mạng cùng với Mị muội như vậy nữa...
Khẽ nắn bộ ngực viên mãn của nàng, Đường Tiểu Đông cười nhẹ hắc hắc:
- Sơn nhân tự có diệu kế.
Ngáp một cái, hắn nói tiếp:
- Ngủ đi, ta có chút mệt nhọc.
Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm nay là ngày trắc thí, sáng tinh mơ, mọi người đã dậy, tụ tập ở diễn võ trường.
Đường Tiểu Đông tinh thần hưng phấn mặc một trang phục luyện công nhẹ nhàng, áo khoác phòng đạn trên người, vận động để làm nóng người trước.
Kha Vân Tiên Biết hắn một đêm "công tác khổ cực" đau lòng xoa bóp cho hắn, thỉnh thoảng còn căn dặn hắn này nọ, loại khẩn trương này, thực làm cho người ta tưởng như một hồi sinh tử quyết chiến sẽ xảy ra.
Kỳ quái là, Đường Sương luôn luôn rời giường sớm nhất lại chậm chạp chưa hiện thân, vẻ mặt chúng nữ hiện lên biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Đường Tiểu Đông cười nhẹ ha hả, chỉ sợ Sương biểu tỷ đang ngủ khò khò, còn lăn qua lăn lại một hồi nữa, cho dù võ công nàng lợi hại thế nào, cũng chỉ có thể vô lực rã rực, Tích Hoa bí quyết quả nhiên
Đông Phương Bất Bại có câu danh ngôn:
- Quỳ Hoa trong tay, giang sơn ta giữ. Thiên hạ mình ta, Đông Phương Bất Bại.
Lão tử cũng có một câu danh ngôn:
- Tích Hoa trong tay, giang sơn không giữ. Thần thương vô địch, ngạo thị bốn phương.
Cạc cạc…
Không sai biệt qua thêm hai canh giờ nữa, Đường Sương mới chậm rãi hiện thân, cũng trang phục luyện công nhẹ nhàng, lộ ra dáng người tuyệt mỹ.
Ý, Đường Sương ngày hôm nay và ngày xưa có chút khác nhau, thiếu đi sự băng lãnh dọa người, mà thêm vài phần quyến rũ động nhân.
Mọi người đều có chút cảm giác quái lạ.
Kha Vân Tiên có chút nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Đường Tiểu Đông, thấy hắn lộ ra vẻ cười ý vị thâm trường.
- Bắt đầu nhanh thôi.
Mọi người đã sớm chờ đợi không nhịn được, liên tục thúc giục.
Đứng ở trung tâm của diễn võ trường, Đường Tiểu Đông vẻ mặt tươi cười hí hả nói:
- Sương biểu tỷ, tỷ phải hạ thủ lưu tình nha.
Đường Sương trừng mắt liếc hắn, tiếp lấy mộc kiếm Đường Tiểu Đông đưa tới, di chuyển mấy kiếm.
Tuy chỉ là một thanh mộc kiếm, nhưng dưới chân khí của nàng quán chú vào, mộc kiếm nổi lên một tầng quang mang âm u kỳ lạ, lúc di chuyển phát sinh ra tiếng réo chói tay, làm Đường Tiểu Đông sợ hết cả hồn.
Tuy đã biết rõ Sương biểu tỷ tuyệt đối không đả thương hắn, chỉ là trong sát na nàng vũ động trường kiếm, tự nhiên phát sinh một cỗ khí thế đáng sợ bức người.
- Bắt đầu.
Lôi Mị liếc mắt nhìn Đường Sương, phát ra tín hiệu bắt đầu.
Đường Tiểu Đông nhún chân, thân hình búng lên, người đã lùi gần cả trượng.
Thân hình linh hoạt nhanh nhẹn, khổ luyện trong một tháng khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ngay cả Lôi Mị cũng thỏa mãn gật đầu.
Mộc kiếm trong tay Đường Sương từ từ nâng lên, cho thấy chuẩn bị xuất thủ rồi.
Trong nháy mắt thân hình của biểu tỷ chớp động, hai vai Đường Tiểu Đông gồng lên, lập tức nhảy dựng, liên tục thay đổi các phương v, mặc dù động tác có chút xấu xí, nhưng bộ cước lại cực kỳ quỷ dị.
- Chiêu thứ nhất.
Đường Sương yêu kiều quát một tiếng, cổ tay khẽ động, mộc kiếm tạo nên vô số kiếm hoa, tiếng réo rít phát ra làm kẻ khác tim sợ mật run, tấn công bất ngờ vào thân thể đang không ngừng chuyển động của Đường Tiểu Đông.
Mẹ ơi, Sương biểu tỷ sẽ không đùa thành thật đó chứ?
Tiếng chói tai réo rít khắp bầu trời làm Đường Tiểu Đông tim sợ mật run, thân hình bị kiềm hãm, lưới kiếm giữa trời chặt chẽ bao bộc lấy hắn.
- Ôi...
Kha Vân Tiên, Ngọc Nhược Vận, Hà Hiểu Nguyệt sợ đến thét lên, cái này không phải trắc thí nha, rõ ràng là muốn lấy mạng của người ta mà.
Ngay cả hạ nhân như Tiểu Như cũng khẩn trương hai tay xoa ngực, thở mạnh cũng không dám thở ra.
Ánh mắt cầu tình của chúng nữ đồng loạt bắn tới, Lôi Mị ho nhẹ một tiếng, toàn bộ không đếm xỉa.
Hiện tại chỉ là trắc thí, vài ngày sau chính là liều mạng chân chính đó, đến lúc đó ai tới cứu hắn nữa?
Tiếng rít gió cùng lưới kiếm trùng trùng điệp điệp tràn ngập toàn bầu trời, Đường Tiểu Đông sợ đến lông tóc dựng đứng, vội vàng liều mạng chạy như chó, liều mạng lăn ra ngoài, hung hiểm né khỏi một kiếm này.
Sương biểu tỷ lướt vọt tới, Đường Tiểu Đông hai tay chống trên mặt đất, hai chân liều mạng búng lên, chạy nhanh về trước như một con mèo, rồi lại như một con chó lăn xuống, liều mạng lăn về trái, từ trên đất bắn lên thoáng kéo dài khoảng cách với Đường Sương.
Những động tác liên tiếp này hoàn thành trong nháy mắt, động tác tuy khó nhìn, nhưng hành động liền mạch lưu loát, khiến người khác bội phục.
Ít nhất đệ tử Trung Hoa Đường vây xem, không ít người liền nghĩ không thể trốn thoát khỏi một kiếm công kích sắc bén này của Đường Sương, chỉ có liều mạng mà thôi.
Bụi đất đầy trên người, Đường Tiểu Đông vô cùng chật vật, liếc mắt nhìn Lôi Mị đang đứng quan sát, thấy nàng lộ vẻ cười tán thưởng, đôi mắt Đường Sương biểu tỷ
cũng phóng ra quang mang tán thưởng.
Không có gì có thể so sánh được sự khích lệ của mỹ nhân, càng làm hắn hưng phấn.
Hiện tại Đường Tiểu Đông ý chí chiến đấu mạnh mẽ mười phần tự tin, giống như cơn bão khí thế hùng dũnghiên ngang đánh qua vĩ tuyến 38.
Đường Sương quát lên một tiếng, bức nhanh tới, mộc kiếm trong tay rung lên, đánh ra vô số đóa kiếm hoa, trái đâm phải chém, mộc kiếm chém ngang tới hắn.
Hai bên trái phải đều là tầng tầng kiếm ảnh, căn bản không thể xông ra, lúc mộc kiếm chém ngang tới, rít to làm tâm hồn người khác khiếp đảm tâm sợ mật run, kiếm chưa đến, kình phong sắc bén không gì sánh được gây ra bụi mù khắp trời, cực kỳ hãi nhân.
Không kịp nghĩ nhiều, Đường Tiểu Đông theo bản năng lăng không đảo người, mộc kiếm hung hiểm đảo qua khuôn mặt của hắn.
Hai tay chống đất, lộn ngược ra sau, vừa muốn đứng lên, chưởng trái của Đường Sương đã hung ác độc địa bổ tới, nhanh như thiểm điện, làm hắn sợ đến toàn thân đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng lần nữa ngửa ra sau tránh né, thời điểm lưng sắp chạm đất, khủy tay chống lấy, thuận thế mượn lực, nhảy lên, mèo bay - chó nhảy, cộng thêm Hồ Ly bộ, lăn bò khắp nơi, cực kỳ chật vật trách khỏi.
Vừa rồi cực kỳ hung hiểm, chỉ lo đề phòng mộc kiếm của Đường Sương biểu tỷ, sao nghĩ đến nàng đột nhiên dùng chưởng công kích.
Đây chính là một bài học cho hắn.
Cao thủ giang hồ, cho dù là tay không, cũng là vũ khí lợi hại trí mạng.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ lợi hại chân chính, nội công tu luyện đến cảnh giới có thể phóng cánh hoa, đả thượng đoạt mạng người gì gì đó.
Sợ hãi.
Chiêu thứ hai cuối cùng cũng tránh thoát rồi.
Tràng hung hiểm vừa rồi làm Kha Vân Tiên cùng chúng nữ sợ đến thét lên, sắc mặt đám người không còn chút máu kinh hãi mất mật, tất cả ánh mắt oán giận đều trừng với Đường Sương.
Sương đại cô nãi nãi ơi, hắn chính là phu quân tương lại của tỷ đó, có cần phải hạ thủ tàn nhẫn như vậy không? Vạn nhất làm hắn bị thương, thì phải làm sao bây giờ?
Đường Sương dưới sự oán giận của chúng nữ, không cho Đường Tiểu Đông thở dốc, khẽ kêu một tiếng, Đường Sương như bóng ảnh, cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở phía sau hắn, mộc kiếm đâm tới.
Mẹ ơi, nhanh như vậy sao?
Đường Tiểu Đông sợ đến nhảy dựng, không kịp nghĩ nhiều, dựa theo bản năng thân thể, lập tức lăn đi.