- Chuyện tại người định, không có gì không có khả năng.
Hắn bị Lý Lâm Phủ chèn ép đến nỗi ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng cực kỳ khó khăn, càng không nói gì đến bồi dưỡng thế lực nổi dậy.
Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Động vật không tìm được thức ăn ở trong trời đất, đều giống nhau một mặt ngủ dài, bảo tồn mỡ vượt qua mùa động lạnh giá, thẳng đến mùa xuân hoa nở mới trở ra kiếm ăn.
- Triết phục? (Nằm nhẫn)
Đôi mắt u buồn của Lý Hanh hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, lập tức trở nên ảm đạm.
- Đúng, triết phục.
Đường Tiểu Đông nghiêm túc nói:
- Không nên đấu cùng Lý hữu tướng, những năm nay tướng vị hắn chấp chưởng không ai có thể dao động được.
Nét mặt Lý Hanh lộ ra biểu tình cổ quái.
Đường Tiểu Đông tiếp tục nói, biểu tình cực kỳ nghiêm túc:
- Lý Lâm Phủ một đời gian tướng, nhưng không phải không có công lao, chí ít trong lúc hắn còn chấp chưởng tướng vị, Tiết Độ Sứ phiên vương các nơi đều cực kỳ thành thật, mãi đến
Đây là đánh giá của sử thư đối với Lý Lâm Phủ, hắn dựa theo toàn bộ nói ra, chỉ là cảm thấy hơi lẹo miệng, nên vội vàng đình chỉ.
- Dương Quốc Trung?
Lý Hanh cùng Lý Uy liếc nhau, biểu tình nét mặt cực kỳ cổ quái, vẻ hy vọng nồng đậm. Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng:
- Dù sao đi nữa đại ca cũng nhịn nhiều năm như vậy rồi, nhịn thêm bảy tám năm nữa thì có làm sao?
Lý Hanh thở dài nặng nề, nhẫn là một cây đao trong lòng, tư vị đó, căn bản không phải người bình thường có khả năng chịu được.
Hắn bị Lý Lâm Phủ bắt buộc nhẫn nại, đường đường thái tử điện hạ, quân vương tương lai của Đại Đường, tình cảnh thê thảm đến nỗi một bách tính bình dân bình thường cũng không bằng.
Hắn cẩn thận suy nghĩ lời nói của Đường Tiểu Đông, cảm thấy không ít chỗ kỳ lạ, nhìn không được sự hiếu kỳ mạnh mẽ trong lòng, hắn dò hỏi:
- Huynh đệ, huynh đệ muốn nói Lý Lâm Phủ…
Đường Tiểu Đông biết ý tứ của hắn, gật đầu.
Trong ánh mắt u buồn của Lý Hanh lần thứ hai thoáng hiện quang mang kỳ lạ, có chút vội và nói:
- Ý của ngươi là nói chỉ cần Lý Lâm Phủ vừa chết, ta liền…
Sắc mặt có chút tái nhợt hơi đỏ lên, nói như thế nào thì Lý Lâm Phủ cũng là nhạc phụ của Đường Tiểu Đông, lúc này nếu hắn muốn động đến Lý Lâm Phủ. Thực sự có điểm không thể tin nổi.
Trong lòng Lý Hanh nghi hoặc, Đường Tiểu Đông dựa vào cái gì mà giúp hắn không giúp Lý Lâm Phủ?
Chẳng lẽ trong hai người có thâm cừu đại hận gì đó?
Đường Tiểu Đông kiên quyết lắc đầu, vẻ mặt biểu tình nghiêm túc:
- Đại ca hiểu sai ý tứ của ta rồi. Không nên nghĩ đến động vào Lý Lâm Phủ, không ai có thể động được hắn, hắn là nhạc phụ của ta, cho dù cố tình hay vô ý, ta cũng quyết không cho phép ai động đến hắn.
Lần thứ hai Lý Hanh hiện ra biểu tình cổ quái.
Đường Tiểu Đông tựa hồ muốn nói, Lý Lâm Phủ trong vòng mấy năm sẽ chết, nhưng quyết không chết ngoài ý muốn, mà là sinh lão bệnh tử tự nhiên, hắn dựa vào gì mà khẳng định như vậy?
Hơn nữa lời hắn làm Lý Hanh có thể xác định, hắn cùng Lý Lâm Phủ không có thù hận gì, thì d cái gì phải giúp hắn? Dụng ý ở chỗ nào?
Đường Tiểu Đông tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, mỉm cười:
- Không có mưu mô gì, nhân sinh vốn là một trận đánh cuộc, thua thì táng gia bại sản, thậm chí rơi đầu.
Lý Hanh ngẩn ra, hắn xem trọng ta sao?
Đường Tiểu Đông chớp chớp ánh mắt, lộ ra vẻ cười bí hiểm:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Cái gọi là thiên cơ cũng chỉ do sử sách ghi chép mà thôi. Ha ha.
Không có được đáp áp, Lý Hanh chỉ có thể buồn bực trong lòng, có điều biểu tình của đối phương tuyệt không phải nói giỡn, quả thực có ý tứ ủng hộ hắn rất lớn.
- Dương thị ngự sử Dương Quốc Trung kia giải thích như thế nào?
Lúc Đường Tiểu Đông nói đến Dương Quốc Trung, đột nhiên ngậm miệng không nói, từ ý tứ toàn bộ lời nói của hắn, sau Lý Lâm Phủ. Chính là do Dương Quốc Trung tiếp chưởng chức hữu tướng?
Đường Tiểu Đông lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Không cần để ý tới hắn, đại ca phải nhớ kỹ, nhẫn, nhịn bảy tám năm nữa, âm thầm lung lạc thị vệ cấm quân, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần hạnh sự cẩn thận không để Lý hữu tướng biết, Dương Quốc Trung đá trước đánh sau, tin chắc bảy tám năm sau, chính là thiên hạ của đại ca.
Sử thư ghi chép, sau khi Dương Quốc Trung tiếp nhận chức hữu tướng, chèn ép Lý Hanh còn tàn nhẫn hơn Lý Lâm Phủ, đưa Lý Hanh vào chỗ chết mới cam tâm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trái tim Lý Hanh đập thình thịch hai mắt phát sáng, vài chục năm nay đã có thể nhẫn qua, tám năm sao không thể nhẫn chứ? Chỉ cần có thể ngóc đầu, chuyện gì đều có thể cả.
- Đại ca nhớ kỹ lời của tiểu đệ là được rồi, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:
- Tiểu đệ là một thô nhân, cũng không muốn làm đại quan gì, một lòng chỉ muốn buôn bán kiếm tiền, một khi đại ca ở vị tôn cửu ngũ, cấp cho miễn tử kim bài gì đó là được, ha ha.
Lý Hanh nao nao, rốt cuộc hoàn toàn bỏ đi nghi hoặc trong lòng mình, trong lòng cảm động đỏ cả hai mắt.
Nói lời thô tục, sở dĩ Đường Tiểu Đông ủng hộ hắn, đó là một dạng đầu tư lâu dài của thương nhân, đương nhiên cũng là trận đánh cuộc xét nhà diệt tộc, cho dù có chút dị tâm cũng là rất bình thường.
Cam lòng chấp nhận tử tội hàng đầu xét nhà diệt tộc, đương nhiên muốn đòi hồi báo rồi, đổi lại là ai cũng vậy, người bình thường sẽ há mồm sư tử, mà hắn chỉ cần một khối miễn tử kim bài mà thôi.
Cảm động, cực kỳ cảm động.
Ở lúc hắn bị xa lánh chèn ép thê thảm nhất, quần thần đều xem hắn như ôn thần mà tránh né, đột nhiên có người đứng ra ủng hộ, sao không làm hắn cảm động trong lòng được.
Lý Hanh xúc động trào nước mắt nắm lấy tay Đường Tiểu Đông, nghẹn ngào nói:
- Hảo huynh đệ.
Lý Uy cũng cảm động khom mình hành lễ đối với hắn:
- Đường công tử, xin nhận một bái của Lý Uy.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ tay của Lý Hanh, căn dặn:
- Đại ca, nhớ kỹ, nhẫn...
Lý Hanh cảm động chảy đầu nước mắt nước mũi liều mạng gật đầu.
Hiện tại hắn giống như phiêu đãng ở trong biển rộng, sinh cơ tuyệt đường, đột nhiên bắt được một gốc cây di động bay tới, tâm tình này không thể miêu tả.
Đường Tiểu Đông chính là gốc cây đột nhiên bay tới người cứu mạng hắn.
Nhìn chủ tớ Ly Hanh rời đi, Đường Tiểu Đông lắc lắc đầu, để thuyết phục Lý Hanh, hôm nay tiết lộ không ít "thiên cơ". May mà Lý Hanh cảm động đến rối tinh rối mù, không lưu ý bao nhiêu, nếu mà cẩn thận suy tính lại, liền làm hắn đau đầu.
Đang muốn cất bước xuống núi, đột nhiên thấy bóng mình trên mặt đất hình như hơn một người, làm hắn sợ đến hồn phi phách tán.