- Đại ca, cho tới bây giờ chưa có anh hùng nào sống nổi qua 35 loại cực hình!
- Chậc chậc chậc, ngươi xem Trương công tử da mịn thịt mềm như vậy...
Ngụ ý phi thường rõ ràng, với loại da mịn thịt mềm như ngươi, loại cực hình thứ nhất cũng sẽ không chịu nổi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Không chỉ có toàn thân đang run rẩy, ngay cả linh hồn Trương Lãng cũng đang run rẩy.
Một đêm này tuy rằng đầy hương diễm kích thích, khiến cho Đường Tiểu Đông mệt đến kêu cha gọi mẹ.
Vừa xong chuyện còn chưa kịp tỉ tê an ủi cái gì, đã mệt rã rời rồi, trực tiếp ngủ vùi.
Kha Vân Tiên nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực hắn, tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, mới ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì, ánh dương quang đã chiếu xuống tận bờ mông, Kha Vân Tiên tràn đầy sức sống phục thị hắn mặc quần áo rửa mặt, cười mị mị bưng lên sấm thang.
Tựa hồ mỗi ngày hắn đều phải ăn cái thứ này, Đường Tiểu Đông đã sớm ngán đến tận cổ, da đầu run lên. Bất quá lúc này cẩn phải bồi bổ, hắn đành gắng gượng uống hết bát canh.
Dùng xong bữa sáng, Lôi Mị thần kỳ không có buộc hắn đến trường, chỉ cười mị mị dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Khó có cơ hội lười biếng như vậy, bản thân mình nên suy nghĩ đi đâu chơi đùa bây giờ. Đúng lúc này hộ vệ thủ vệ đưa tới một phong thư không ký tên nói là do một đứa trẻ đưa tới. Hộ vệ hỏi qua đứa trẻ nói, người nhờ nó mang thư đến là một vị tiên nữ tỷ tỷ phi thường xinh đẹp, không chỉ thưởng cho nó ngân lượng, còn mua cho nó rất nhiều hồ lô đường.
Tiên nữ tỷ tỷ phi thường xinh đẹp?
Là ai?
Trong nội tâm Đường Tiểu Đông nhất thời trở nên mơ hồ, cũng may Lôi Mị đi Trung Hoa đường, nếu không lại phải ăn dấm chua của nàng. Trong thư chỉ có hai chữ.
- Canh tân!
Có ý tứ gì?
Nét chữ thanh tú hiển nhiên là do nữ nhân viết.
Đang buồn bực vì không biết là có ý gì, hộ vệ lại liên tiếp đưa tới ba phong thư đồng dạng cũng không ghi tên, trong thư đồng dạng cũng chỉ có hai chữ "canh tân", đồng dạng cũng là do một đứa trẻ đưa tới, đồng dạng phần thưởng cũng là ngân lượng cùng kẹo hồ lô. Chuyện kỳ quái như thế, đương nhiên là khiến cho chúng nữ chú ý rồi, đám hộ vệ lập tức âm thầm tản ra, tìm kiếm "tiên nữ tỷ tỷ phi thường xinh đẹp" như trong
lời mấy đứa trẻ.
Nét chữ rõ ràng là cùng một người viết, hơn nữa đám trẻ con đều nói là tiên nữ tỷ tỷ phi thường xinh đẹp, trẻ con không nói dối, hiển nhiên nữ nhân kia phi thường xinh đẹp, bất quá hai chữ "canh tân" này có ý tứ gì? Nội tâm khẽ động, hắn chợt nhớ tới đám độc giả mê tiểu thuyết trên mạng không phải là không ngừng thúc dục tác giả nhanh "canh tân" hay sao?
Chẳng lẽ nàng thúc dục ta nhanh chóng canh tân Phong Nguyệt đại lục?
Một vị tiên nữ tỉ tỉ phi thường xinh đẹp giục ta canh tân Phong Nguyệt đại lục? Không thể nào?
Bất quá cũng không phải là không có khả năng, dù sao ngay cả trưởng công chúa Ngọc Chân còn vụng trộm coi Phong Nguyệt đại lục hay sao? Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, vị tiên nữ tỷ tỷ phi thường xinh đẹp kia không phải là trưởng công chúa Ngọc Chân chứ?
Có lẽ không có khả năng, ngoại trừ Tần Thiên Bảo cùng Trương Lãng ra. Không ai biết được hắn chính là Tích Hoa công tử, vị tiên nữ tỷ tỷ phi thường xinh đẹp này là thần thánh phương nào? Từ đâu biết được hắn là Tích Hoa công tử?
Vấn đề khẳng định là từ trên người Trương Lãng, tiểu tử này đã bán rẻ hắn!
- Y, loại bút tích này thực quen thuộc...
Mang mấy phong thư so đi so lại vài lần, khuôn mặt Đường Nhu chợt hiện lên vẻ mê mang, hiển nhiên đang suy tư về người viết những bức thư này? Mấy vị bằng hữu nàng kết giao đều là tài nữ thi từ đều giỏi, bất quá tất cả đều đã đi lấy chồng ở nơi khác rồi. Chẳng lẽ l
Trái tim đập mạnh một cái. Chuyện này tựa hồ có chút quỷ dị, dường như nghĩ tới một vị đại nhân vật quyền thế nào đó, nội tâm Đường Nhu nhất thời trở nên hoảng loạn.
Chứng kiến ánh mắt của Đường Nhu, Đường Tiểu Đông ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ vỗ ót một cái, cười ha hả.
- Aizz, đãng trí mất rồi, là mấy vị đồng học thúc ta kể lại chuyện xưa cho bọn hắn, ha ha, không sao, không có việc gì cả!
- Chuyện xưa?
Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao nghe vậy con mắt sáng ngời.
Cả người dựa vào vai hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ làm nũng.
- Biểu ca, Điềm Nhi cũng muốn nghe huynh kể chuyện xưa.
Lý Đằng Giao mặc dù không ỏn ẻn, làm nũng như Đường Điềm, bất quá biểu lộ trên mặt, so với Đường Điềm cũng không kém hơn là bao, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, thần sắc tràn đầy vẻ hiếu kỳ cùng mong chờ.
Đau đầu!
Đường Tiểu Đông cười khổ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Đường Điềm.
- Được rồi, được rồi, đợi biểu ca có thời gian rảnh sẽ kể cho muội nghe...
- Kẻ nào thất hứa là đồ vô lại!
Ngoắc tay làm tín, lúc này tiểu ni tử mới cảm thấy mỹ mãn buông tay, biểu lộ tràn đầy đắc ý.
Biết được vô sự, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Kha Vân Tiên là người bận rộn, lập tức quay trở lại với công việc, Đường Điềm cười hì hì kéo lấy Lý Đằng Giao đi chơi. Hiện tại tiểu ny tử khôn khéo rồi, cùng tỷ tỷ khác đi chơi, một điểm vui vẻ cũng không có. Lý Đằng Giao cùng nàng tính tình tương tự, hai họa hại đồng hành một chỗ, mỗi ngày đều tìm được nơi chơi đùa giải khuây.
Thẳng cho đến khi chúng nữ rời đi, thần sắc Đường Nhu tràn đầy bất an thấp giọng hỏi.
- Biểu ca, có phải huynh đắc tội với trưởng công chúa Ngọc Chân?
Chẳng lẽ thật sự là nàng?
Trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một cái, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Đại mỹ nhân đó, nịnh nọt còn không kịp, ai dám đắc tội?
Nếu như nói là đắc tội, chỉ có lão nhị đắc tội mà thôi, hắc hắc.
- Vậy chuyện này là như thế nào?
Đường Nhu tràn đầy vẻ nghi hoặc, làn thu thủy nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên muốn từ biểu lộ trên mặt hắn tìm ra chút gì đó.
- Cái này... Cái này...
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Chuyện mình viết sách H tuyệt đối không thể để cho nàng biết? Nếu không bị sm thương tích đầy mình là chắc chắn rồi.
- Có phải hai người đã...
Khuôn mặt Đường Nhu chợt biến thành tái nhợt, không còn một chút máu nào.
Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi, gật đầu nói.
- Ừ.
Dù sao sự tình cùng trưởng công chúa Ngọc Chân, các nàng sớm muộn đều sẽ biết, không bằng trung thực khai báo, dùng tranh thủ đạt được lượng khoan hồng.
- Huynh...
Hai gò má Đường Nhu trắng bệch vô huyết, oán hận dậm chân.
- Chẳng lẽ huynh không biết, thận phận tôn quý của nàng?
- Biết rõ...
Đường Nhu hít sâu một hơi, cực lực đè xuống nộ hỏa trong lòng.
- Huynh cùng nàng, căn bản không thể có kết quả gì.
- Ta biết rõ.
- Đã biết còn...
Khuôn mặt Đường Nhu tía nhợt, tú mục ửng đó, càng nói càng tức, đột nhiên đá hắn một cước.
- Tên đại dâm tặc!