Phong Lưu

Chương 177: Cứ gạo nấu thành cơm đã rồi nói sau




- Đường công tử nói hay lắm, rất có triết lý, Đoàn mỗ thụ giáo.

Dứt lời, không để ý tới phản ứng của Đường Tiểu Đông, phất tay áo rời đi.

Con mẹ nó, sao thay đổi nhanh như vậy?

Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu, vẻ mặt tràn đầy biểu lộ nghi hoặc khó hiểu, bất quá nội tâm vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ít nhất Đoàn công tử đã từ đả kích thanh tỉnh trở lại, khôi phục được phong phạm trước kia.

Cuối cùng Đoàn công tử đã thối lui, hiện tại, chỉ còn hắn cùng với Vương Ngạo Phong.

Hai người nhìn nhau cười lên ha hả.

Tuy là sinh tử tình địch, nhưng tâm ý lại tương thông, cuộc quyết đấu chính thức giữa hai người bọn họ rốt cục cũng kéo màn khai mạc.

Tần Thiên Bảo ngồi ở một bên, vẻ mặt mờ mịt, hai người không phải là sinh tử đại địch hay sao? Sao lại giống như lão bằng hữu nhiều năm chưa gặp vậy?

Vương Ngạo Phong cười ha hả.

- Tốt hơn Đường huynh vẫn nên trung thực rời khỏi, ngươi căn bản không qua được cửa ải hữu tướng đại nhân đâu!

Nam nhân thiên kim Lý gia vừa ý, không ai có thể chạy trốn, Đường Tiểu Đông cũng không ngoại lệ!

Lý Lâm Phủ nổi danh là cưng chiều nữ nhi, Lý Đằng Giao được hắn coi như viện ngọc quý trên tay, chỉ cần nàng mở miệng, cho dù là trăng trên trời, Lý Lâm Phủ cũng sẽ không từ thủ đoạn, hái xuống cho nữ nhi bảo bối.

Xuất phát từ lợi ích, tiền đồ mà cân nhắc hắn không phải chưa từng có chủ ý với Lý Đằng Giao, bất quá tiểu ni tử này rất quái đản, trời sinh đã đơn giản là không ưa hắn, điều này khiến cho lòng tự tin của hắn bị đả kích rất lớn. Bên người Đường Tiểu Đông đã có không ít hồng nhan, mặc kệ thị phi gả cho hắn, sao Lý Lâm Phủ có thể bằng lòng cho hắn nạp thiếp mà phải chịu cô quạnh? Cho dù Lý Lâm Phủ chịu nhượng bộ, cũng chỉ có thể đồng ý cho hắn nạp một hai, người tiểu thiếp mà thôi, nhiều thêm một tiểu thiếp, nữ nhi bảo bối của hắn lại phải chịu thêm một phần cô quạnh, Lý Lâm Phủ chịu không.

Lúc trước đã có Hà Hiểu Nguyệt, Lôi Mị, Đường Nhu, Kha Vân Tiên, về phần Đường Điềm chỉ sợ là cũng được tính vào, Đường Sương, hắn không biết một chút nào,

chỉ biết nàng là một vị nữ tử so với Lôi Mị còn lợi hại hơn nhiều. Cho dù Hà Hiểu Nguyệt chịu hạ mình là tiểu thiếp phòng thứ n, phụ thân của nàng Hà Ngụy có chịu không?

Có qua được cửa của Hà Ngụy hay không đã khó mà nói được, huống chi còn có cửa ải Lý Lâm Phủ?

Đường Tiểu Đông cười ha hả?

- Rời khỏi? Vương Tam huynh, ta chính là loại người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ...

Biểu lộ mười phần tin tưởng trên mặt hắn khiến cho Vương Ngạo Phong nhíu mày.

Hắn dựa vào cái gì mà có lòng tin như vậy?

Nhớ tới hai lần thất bại liên tiếp trước, nghĩ đến thủ đoạn hơn người khiến cho nữ nhân kia chung sống một cách hòa thuận, lòng tin vừa mới dấy lên lại bất đầu dao động.

Đường Tiểu Đông không muốn phí thời gian với hắn, lấy cớ muốn đi vệ sinh chuồn ra cửa sau, vòng một vòng trở lại cửa chính.

Hôm nay Hà Hiểu Nguyệt mất hồn mất vía, quá khác thường rồi, chuyện này khiến hắn cảm thấy bất an, đang định tiến vào trong phòng bếp, hắn chợt thấy nàng thần tình khẩn trường chạy từ trong phòng bếp ra ngoài.

Đột nhiên thấy hắn, Hà Hiểu Nguyệt sợ tới mức suýt kêu lên thành tiếng.

Nội tâm Đường Tiểu Đông lại càng buồn bực, đang muốn lên tiếng hỏi thăm, đã thấy thần sắc nàng hoảng sợ liên tiếp đánh ra thủ với mình.

Có ý tứ gì vậy?

Bất quá thủ thế của Hà Hiểu Nguyệt hắn hiểu được --- đừng lên tiếng đi vào.

Chẳng lẽ trong phòng bếp đang có một siêu cấp đại ngưu nhân hay sao?

Trong lòng nhảy dựng lên, không phải phụ thân Hà Ngụy của nàng quay về?

Hắn có lòng tin đối phó được với Lý Lâm Phủ nhưng tuyệt đối không chút tin tưởng nào có thể đối phó được với Hà Ngụy, tình huống trước mắt tam thập lục kế tẩu vi thượng sách.

Đáng thương cho bậc phụ mẫu trong thiên hạ, Hà Ngụy có ác cảm đổi với hắn, chẳng qua là do vấn đề thân phận khi nữ nhi gả đi, ai lại nguyện ý để chon con mình làm tiểu thiếp?

Bất quá Đường Tiểu Đông lại không chạy về phía cửa, mà chẳng thẳng vào trong hương khuê của Hà Hiểu Nguyệt.

- Ai.

Hà Hiểu Nguyệt lo lắng đến độ dậm chân, mặt đẹp biến thành hồng rực.

Hậu viện, Tần Thiên Bảo bị ánh mắt sâm lãnh của Hà Ngụy nhìn chằm chằm, toàn thân run lẩy bẩy, cũng may mắt hắn đảo loạn khắp bốn phía chợt nhìn thấy điều gì đó.

- Cha, cha đang làm cái gì vậy?

Cực lực khiến cho bản thân bình tĩnh, Hà Hiểu Nguyệt đi đến, nàng liên tục nháy mắt với Tần Thiên Bảo.

Tần Thiên Bảo sớm đã cảm thấy không ổn, lập tức lặng lẽ chuồn đi.

Hắn là thư đồng của Đường Tiểu Đông, Đường Tiểu Đông khẳng định vẫn còn ở trong này, Hà Ngụy đúng là đang tìm Đường Tiểu Đông. Bất quá, hắn đã lục tung cả hậu viện này lên rồi, ngay cả nhà vệ sinh cũng tìm rồi nhưng đơn giản không thấy người. Tần Thiên Bảo cũng biết hắn muốn tìm gì, bất quá trong nhà xí không có người, khiến cho hắn không thể không bội phục cơ linh của đại ca.

Chứng kiến Tần Thiên Bảo cũng lén lút chuồn đi đi, đoán chừng chủ tớ hai người đã sớm chuồn khỏi Thập Lý Tập rồi.

Người không thấy, cũng không biết Tần Thiên Bảo chuồn tự lúc nào, chỉ còn lại Vương Ngạo Phong, Hà Ngụy giật mình.

- Vương công tử, sao hôm nay Đoàn công tử không tới?

Vương Ngạo Phong đứng lên ôm quyền, mỉm cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Bá phụ, sau này hắn sẽ không đến nữa.

-A...

Hà Ngụy tựa hiểu tựa không gật đầu.

- Cha, Hiểu Nguyệt có chút không thoải mái, người trông tửu điếm…

Hà Hiểu Nguyệt đột nhiên nói, vừa dứt lời đã vội vã chạy đi.

- Ai, con... Vương công tử, thật sự xin lỗi...

Hà Ngụy cười khổ bồi tội, nhưng trong lòng thở dài, nữ nhi này càng ngày càng không nghe lời rồi.

Vương Ngạo Phong mỉm cười.

- Hôm nay, Hiểu Nguyệt cô nương xác thực là có chút không thoải mái, để nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Xem xét thất bại từ hai lần trước, lúc này đây hắn dự định làm điều gì đó chắc chắn, trước mắt cứ qua cửa của Hà Ngụy đã rồi nói sau, chỉ cần Hà Ngụy hài lòng với hắn, Hà Hiểu Nguyệt có thể trốn đâu được?

Mệnh phụ mẫu, phận làm con sao dám cãi lời?

Tính toán như ý, hắn vỗ đùi đến bốp một nhát.

Hà Hiểu Nguyệt có tật giật mình, vừa mới đẩy cửa phòng ra, trong phòng đột nhiên thò ra một bàn tay, gần như là thô bạo kéo nàng vào, rầm một tiếng cửa phòng đóng lại.

Nàng chưa kịp thất thanh hô lớn, một chiếc miệng đã lập tức áp đến chăm chú phong bế chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, chỉ kịp phát ra tiếng "ưm…ưm" trầm đục.

Trời đất quay cuồng, cực độ nghẹt thở khiến cho linh hồn bé bỏng của nàng bay bổn ly khai thân thể, nhưng loại cảm giác quái dị chưa bao giờ gặp này, nàng vẫn cảm thấy nó tồn tại một cách vô cùng rõ ràng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv