Hôm sau, Lãnh Lệ mở mắt ra, hắn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt cười thỏa mãn, hôn hôn lên trán Phượng Lưu. Ừm, rất tốt, hạ sốt rồi.
Hắn đứng dậy xoa xoa hai chân có chút run lên vì máu không lưu thông rồi dịch lại chăn giúp Phượng Lưu, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Không bao lâu, Phượng Lưu cũng tỉnh dậy xoa xoa hai mắt ném băng hạ sốt ra, hắn bĩu môi, để chân trần mặc áo ngủ cứ thế đi ra ngoài. Thân thể có chút yếu, một lát đã thấy Lãnh Lệ đang bận rộn trong phòng bếp.
“Chủ nhân, thức dậy rồi à? Còn có chỗ nào không thoải mái không, bằng không hay đi lên giường nằm nghỉ ngơi đi.” Lãnh Lệ giúp Phượng Lưu sửa lại áo ngủ hơi trễ xuống, kéo ghế dựa bên cạnh ra.
“Hừ” Phượng Lưu quay đầu không thèm nhìn Lãnh Lệ mà tự ngồi vào một chiếc ghế dựa khác rồi cầm muỗng lên ăn cháo. Hắn sẽ không chỉ dựa vào cho ăn là bỏ qua đâu, thích ăn cháo hạt sen táo đỏ nhất, ừm, ngon, lại ăn một chén.
Lãnh Lệ nhìn Phượng Lưu biểu hiện tính trẻ con quay ót về phía mình, bát không lại đẩy về phía mình, hắn buồn cười múc thêm giúp hắn rồi đưa lại trước mặt hắn.
Phượng Lưu nghiêng mắt nhìn lén Lãnh Lệ, đến lúc nhìn thấy mắt Lãnh Lệ đầy ý cười thì lại nhanh chóng dời ánh mắt, bĩu môi: “Hừ” Bỏ một muỗng cháo vào miệng, đầu óc lại dời đến chỗ Lãnh Lệ, kết quả nóng đến đầu lưỡi, lung tung nuốt xuống lại bị sặc “Khụ khụ, khụ khụ” Hắn ho tê tâm liệt phế, mặt đỏ tai hồng, mắt đẫm nước mắt.
Lãnh Lệ cuống quít đưa nước qua, nhẹ nhàng vỗ lưng Phượng Lưu giúp thuận khí, trong lòng một trận ảo não tự trách. Đều tại mình không chăm sóc tốt chủ nhân, sao lại đưa cháo nóng như vậy cho chủ nhân chứ, đáng ra nên thổi nguội trước.
Phượng Lưu ném ly nước ra rồi chạy bước nhỏ lên lầu.
Lãnh Lệ cũng không dám đi theo vào, bất chấp những mảnh thuỷ tinh của chiếc ly bị ném vỡ đầy đất, hắn lập tức quỳ trên mặt đất, thủy tinh đâm vào đầu gối, trong nháy mắt máu nhiễm đỏ lên chiếc quần vàng nhạt.
Chút đau đó so với trừng phạt phải chịu trước kia không đáng kể chút nào. Lãnh Lệ cần đau đớn giúp mình nhớ kỹ sai lầm, sửa lại sai lầm, nếu không thể chăm sóc tốt chủ nhân, mình sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới. Phượng Lưu trốn trong phòng nửa ngày cũng chưa ra, đến giờ ăn cơm Phượng Lưu vẫn chưa có động tĩnh. Sợ Phượng Lưu tức giận, Lãnh Lệ chỉ có thể phái ảnh tam đi gọi người, đáp án nhận được lại là, không ai đáp lại.
Cái này Lãnh Lệ cảm thấy không đúng, hắn cuống quít chạy lên tìm, lại vì mất máu quá nhiều mà té ngã xuống đất. Lãnh Lệ đợi không được một phút một giây cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh bên cạnh hung hăng cắm vào đùi, đau đớn khiến đôi chân chết lặng khôi phục tri giác, Lãnh Lệ bò lên, nghiêng ngả lảo đảo, lên lầu mở cửa phòng Phượng Lưu ra.
Không có, không có, khắp nơi đều không có, người phái đi bên cạnh chủ nhân cũng không thấy tin tức, căn bản liên hệ không được.
Đều tại mình quá mức tự tin, cho rằng trong trang viên sẽ không gặp chuyện không may, mình thật đáng chết. Là chủ nhân khôi phục trí nhớ nên không cần mình hay chủ nhân bị thù địch của mình bắt cóc, mặc kệ là nguyên nhân nào, Lãnh Lệ đều cảm thấy không thể chấp nhận được. Chỉ ngẫm lại thôi, đã có một dòng khí táo bạo chuyển động trong thân thể.
Lãnh Lệ miễn cưỡng nén lại táo bạo sắp bùng nổ, hắn tỉnh táo lại điều động tất cả cấp dưới đưa ra lệnh: Không tiếc bất cứ giá nào, dùng thời gian ngắn nhất tìm được Phượng Lưu.
Bên kia luống cuống tay chân, gà bay chó sủa, đào ba thước đất, mà Phượng Lưu thì sao, lúc này đang trong phòng Chu Tư. Hắn về phòng không lâu đã bị người của Phượng Nhan chuốc mê choáng, đưa đến chỗ Chu Tư. Hai người kia, đương nhiên là đưa người đang mê choáng đến vùng ngoại thành hoang vu.
“Ê, cô gái, A Lưu không sao chứ?” Nhìn Phượng Lưu trên giường hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Chu Tư hỏi Phượng Nhan đang nhàn nhã uống trà.
“Đừng gọi tôi là cô gái,” Phượng Nhan liếc mắt trừng Chu Tư “Hắn không sao, lượng thuốc mê có chút nhiều, không suy xét đến thân thể hắn bây giờ đang yếu, yên tâm, không có tác dụng phụ.”
“Vậy bậy giờ làm sao đây? Mang A Lưu đi khỏi nơi này đi” Chu Tư lo lắng Lãnh Lệ tìm tới đây, hắn không thể đảm bảo Lãnh Lệ sẽ không tổn thương tới Phượng Lưu. Đừng quên bây giờ Phượng Lưu lại hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình.
Nghe vậy, Phượng Nhan liếc mắt nhìn Chu Tư như nhìn thằng ngốc:“Cậu cảm thấy, đến đây có thể tránh được phạm vi thế lực của Lãnh Lệ? Chờ hắn đến đây đi.” Nhà Âu Dương và nhà họ Hướng, có thể nắm quyền chỗ đó, không phải chỉ có bề ngoài.
Nghe Phượng Nhan nói vậy, Chu Tư cảm thấy mấy người bạn của Phượng Lưu này thật không đáng tin lắm “Vậy các người mang A Lưu ra làm gì?”
“Không phải cậu muốn gặp mặt một lần à?” Ý tứ là, tốn nhiều công sức như vậy chỉ là mang ra cho cậu nhìn.
Tôi giết, Chu Tư thật muốn chửi tục, nhưng cũng biết cô gái này không phải người dễ chọc. Chờ thì chờ đi, nhưng cô hạ thuốc mê nhiều như vậy, đến nói một câu cũng không nói được nha, thật đúng là nhìn một chút.
Cho nên khi Lãnh Lệ mang người xông vào nhà Chu Tư, những gì hắn nhìn thấy chính là Phượng Lưu nằm trên giường, Chu Tư và Phượng Nhan nhàm chán ngồi ở bàn bên cạnh chơi xúc xắc.
Lãnh Lệ không coi ai ra gì đi qua xem xét tình trạng của Phượng Lưu trước, phát hiện chỉ mê man. Nhắc tới trong lòng cũng thoáng buông, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Lưu chuẩn bị đi khỏi.
Trong lúc đó, Chu Tư và Phượng Nhan cũng không phải không muốn nói, mà là ngay từ đầu đã bị người Lãnh Lệ mang đến khống chế, vậy mà còn chặn miệng, có chút đạo đức nghề nghiệp được không, nào có ai không để người ta nói chuyện.
“Nếu có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.” Đi tới cửa, Lãnh Lệ dừng bước, tầm mắt băng lãnh đảo qua hai người tràn ngập sát khí, làm cho kẻ bị nhìn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Phượng Lưu tự cảm thấy được gì đó, hắn cau mày, lại vì hiệu quả thuốc quá mạnh mà giật giật, nhưng không tỉnh lại.
Trong lòng có động tĩnh, Lãnh Lệ lập tức dịu ánh mắt lại rồi gạt những sợi tóc trên trán Phượng Lưu ra, yêu thương hôn hôn trán hắn, mới cất bước một lần nữa.
Đối xử khác biệt vậy mà coi được sao!〒_〒 phía sau Chu Tư và Phượng Nhan đang khóc thầm trong lòng.