Liên tiếp sáu ngày Lý Hàn cũng không có bước chân ra ngoài. Trải qua bốn ngày tương đương bốn tháng trong Âm Dương tháp, Lý Hàn đã hiểu hết được Liệt Hỏa Quyết và hắn cũng biết chỗ tinh yếu của Liệt Hỏa Quyết nằm ở đâu.
Tinh yếu của Liệt Hỏa Quyết chính là nếu tu luyện đến được tầng cao nhất thì hắn có thể điều động hỏa linh khí trong thiên địa biến thành một vũ khí hay áo giáp theo ý muốn của mình để tấn công hay phòng thủ trước kẻ địch. Nhưng hắn không có ý định tu luyện công pháp này vì hắn đã có Âm Dương Hỗn Độn Quyết rồi, mặc dù vậy hắn vẫn tu luyện tầng một của Liệt Hỏa Quyết để đối phó khi bị Lê Thái Bảo kiểm tra.
Kế tiếp, hắn liền chiếu theo khẩu quyết vận chuyển linh, bắt đầu tu tập Liệt Hỏa Quyết.
Trong một tháng tiếp theo, Lý Hàn chìm đắm trong khoái cảm tu luyện Liệt Hỏa Quyết. Không hổ là công pháp Địa cấp, hắn chỉ tu thành tầng một Liệt Hỏa Quyết nhưng tốc độ hấp thụ hỏa linh khí so với trước đã nhanh hơn gấp ba lần rồi.
Cùng lúc đó hắn cũng tìm hiểu linh kỹ Liệt Hỏa Phần Viêm.
Sau hai tháng tu luyện trong Âm Dương tháp, Lý Hàn đã tu luyện đến tiểu thành của linh kỹ này, bây giờ hắn lại có thêm một linh kỹ bất phàm để phòng thân nữa rồi.
Sau khi tu luyện Liệt Hỏa Phần Viêm đến tiểu thành, Lý Hàn liền ra khỏi phòng để đi đến chỗ sư nương để tu luyện Thủy linh lực. Nhưng lúc này thì hắn mới nhớ ra một vấn đề là hắn không biết chỗ của sư nương ở chỗ nào cả. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa và một âm thành truyền tới:
- Lý Hàn, ngươi đã tu luyện xong chưa?
Lý Hàn nghe thấy giọng nói này thì lập tức biết người đến chính là một người đàn ông, hắn lập tức mở cửa phòng ra. Đứng bên ngoài là một thanh niên độ khoảng ba mươi, mặt dài như mặt ngựa, da mặt vàng chành, trông như một con bệnh. Lý Hàn chấp tay, nói:
- Không biết vị sư huynh này là?
- Ta là nhị sư huynh của ngươi, tên là Tần Viễn. Hôm nay theo lệnh sư nương đến ngươi đến chỗ của người.
Tần Viễn nói.
- Như vậy thì làm phiền nhị sư huynh rồi.
Lý Hàn cảm tạ nói.
Tần Viễn nghe vậy thì gật gật đầu rồi xoay người đi trước, Lý Hàn thấy vậy liền đi theo phía sau đến gặp sư nương.
Tần Viễn đi một hồi đến một biệt viện, ở đó sư nương đang ngồi trên ghế thưởng thức trà. Lúc này nàng mặc bộ quần áo màu trắng, mái tóc vấn cao, mắt lấp lánh tinh quang, trông giống như một bông hoa đào đẹp rực rỡ, làm say lòng người. Phía sau nàng có bốn nha hoàn đứng hầu. Phong thái của Sư nương lúc này cao quý hệt như một vị nữ vương vậy.
Tần Viễn đi đến phía trước, cung kính nói:
- Sư nương, đệ tử đã dẫn Lý Hàn đến.
Sư Nương nghe vậy thì gật đầu, phất tay ra hiệu cho Tần Viễn và bốn nha hoàng lùi hết ra ngoài. Sau khi mọi người đi hết, sư nương ra hiệu cho Lý Hàn ngồi xuống nói chuyện.
- Lý Hàn, ở đây ngươi có quên không?
- Rất là tốt, giống như ở nhà vậy. Chỉ có điều không khí hơi ẩm ướt một chút, nhưng đệ tử chịu đựng được.
Lý Hàn trả lời nàng.
Lý Hồng Ngọc ân lên một tiếng, nói:
- Sau này quen là không sao nữa, sau này có gì khó hiểu trong tu luyện, ngươi có thể đến tìm ta để giải đáp. Ngươi hãy hảo hảo tu luyện vì con gái của ta rất được nhiều người theo đuổi nên ngươi muốn rước nó về dinh thì phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Lý Hàn nghe vậy thì kinh ngạc, nói:
- Sư nương, người biết chuyện của ta và Hồng Vân?
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Sao lại không? Dù sao ta cũng là mẹ của nó mà.
- Người là mẹ của Hồng Vân? Bây giờ ta mới biết vì sao nàng ấy lại có thể xinh đẹp như vậy rồi, thì ra là do nàng ấy đã thừa kế vẻ đẹp từ sư nương người.
Lý Hàn nói.
Là một người phụ nữ, không ai không thích được được người khác ca ngợi mình xinh đẹp cả, cho dù Lý Hồng Ngọc cũng không ngoại lệ. Nàng cười cười, nói:
- Ta xinh đẹp vậy sao?
Lý Hàn nghe vậy thì khoa trương nói.
- Sao lại không? Nếu người đi với Hồng Vân ra ngoài đường thì người khác tưởng hai người là tỷ muội luôn đó chứ.
Thật ra Lý Hàn cũng không nói láo, Lý Hồng Ngọc năm nay tuy đã 230 tuổi nhưng nàng bảo dưỡng tốt vô cùng khiến bề ngoài của nàng chẳng khác một nữ nhân chỉ mới 23, 24t, nếu nàng đi trên đường thì người khác chỉ nghĩ nàng chỉ là một đại cô nương mà thôi, chứ không thể nào nghĩ nàng là một người mẹ đã có con cả.
Sư nương nghe Lý Hàn khoa trương nói mình như vậy thì cười cười rồi lại cố ý khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi không cần cố ý khen ta, ta tuổi ngày càng cao rồi, thời thanh xuân đã qua thì còn nói tới chuyện đẹp hay không đẹp làm gì nữa.
Lý Hàn quan sát thần sắc trên khuôn mặt sư nương thì biết nàng không vì câu nói của mình mà tức giận nên ngược lại trong lòng còn âm thầm cao hứng. Hắn cười, nói:
- Sư nương, tên nào nào nói người già, người không đẹp thì chắc chắn thằng đó đang nói trái lương tâm của mình. Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy phải luôn luôn nói thật nên câu vừa rồi là xuất phát từ đáy lòng tôi. Mỗi một giai đoạn trong đời của một người phụ nữ đều có những vẻ đẹp khác nhay. Khi thiếu nữ, cái đẹp của họ là vẻ thanh xuân, khi đã trung niên, vẻ đẹp dó lại là sự chín chắn thành thục, và khi về già, vẻ đẹp đó chính là sự cơ trí. Huống chi sư nương người nhìn qua tuyệt không già chút nào mà ngược lại còn rất trẻ, rất đẹp.
- Xì!
Lý Hồng Ngọc không nén nổi mà bất cười, tiếp đó nàng lại vội lấy tay nhẹ nhàng che miệng lại, tự mình kiềm chế đôi môi anh đào kia, trừng mắt nhìn Lý Hàn, nói:
- Ngươi nha, không ngờ ngươi còn có cái lưỡi trơn như vậy đó!
Lý Hàn nhún vai, vẻ mặt vô tội, nói:
- Nếu sư nương cho rằng ta miệng lưỡi trơn tru thì vậy ta cũng không tranh với người nữa. Tóm lại, sư nương nên tin tưởng rằng lời của đệ tử là hoàn toàn chính xác.
Lý Hồng Ngọc nao nao, sau đó một đôi mắt ướt át, phong phú đầy thâm ý nhìn Lý Hàn, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác ngọt ngào vui sướng. Nàng đột nhiên cảm thấy Lý Hàn cũng những người đàn ông mà nàng gặp trước kia hoàn toàn khác biết. Lại nói, những lời ca ngợi này của Lý Hàn nói thật sự cũng rất chuẩn và hoàn toàn có thể đả động tới trái tim sư nương thì mới có thể khiến nàng có cảm giác vui sướng như thế này.
Kỳ thật, khen ngợi một người phụ nữ cũng cần phải có kỹ xảo. Khen quá sẽ thành tục, mà yếu mà lại không đủ đô, bởi vậy việc đắn đo về mức độ sử dụng ca từ, lời lẽ để khen vẫn rất kỹ xảo.
Lời khen chuẩn sẽ giống như những làn gió nhẹ nhàng, như những hạt mua phùn có thể thấm đẫm, ve vuốt vạn vật, khiến một người con gái cảm thấy vui vẻ, mừng rỡ tận đáy lòng mà không một dấu vết gì. Giống như Lý Hồng Ngọc bây giờ vậy, trong lòng của cô vì lời nói mới rồi của Lý Hàn mà có vẻ cực kỳ vui sướng, và trên mặt cũng không nén nổi để hiện ra một nụ cười đầy hứng thú, dù nó có mỏng như tơ.
Mặc dù vậy thì vẫn bị Lý Hàn bắt được, Lý Hàn thấy thế thì thầm hô " Kế hoạch lấy lòng mẹ vợ bước đầu thành công ", hắn biết nếu muốn biến Lý Hồng Vân trở thành nữ nhân của mình thì phải được Thập Linh Tông công nhận mới được nên hắn muốn lấy lòng nhạc mẫu, để từ đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hắn không tiếp tục nịnh Lý Hồng Ngọc nữa vì hắn biết đạo lý " nhiều quá đôi khi không tốt " nên hắn cười hắc hắc, chuyển đề tài, nói:
- Sư nương, không biết người kêu ta đến làm gì?
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì thu hồi vẻ mặt, nói:
- Ta hôm nay kêu ngươi đến là muốn truyền công pháp tu luyện cho ngươi. Ngươi hãy nghe thật kỹ!
Lý Hông Ngọc bắt đầu truyền thừa công pháp tu luyện của mình cho Lý Hàn, Lý Hàn thấy vậy liền chuyên tâm ghi nhớ khẩu quyết.
Sau khi Lý Hàn ghi nhớ kỹ khẩu quyết xong, hắn mở mắt ra lần nữa thì phát hiện Lý Hồng Ngọc đã không còn ở đây nữa. Thấy vậy hắn cũng tính đứng dậy ra về nhưng ngay khi hắn vừa đứng lên, một giọng nói mang theo âm thanh nhưng nhớ và vui mừng từ đại môn truyền vào.
- Lý Hà, là chàng sao?
Nghe thấy âm thanh này, thân thể Lý Hàn liền run lên, sau đó hắn từ từ quay lại....
Ánh mắt thâm thúy của hắn liền va chạm với ánh mắt tràn đầy hơi nước của Lý Hồng Vân.
Thời gian như dừng lại, trong đối mắt của hai người thể hiện sự nhưng nhớ, vui mừng, hồi tưởng....Đến cuối cùng, Lý Hàn bước từng bước về phía nàng. Mỗi bước đều tràn ngập vẻ tự tin vững vàng, mỗi bước đến gần nàng thì vẻ thâm tình trong mắt càng nồng nàn hơn.
Cuối cùng hắn dừng bước trước mặt nàng.
Hắn nhìn nàng, trong mắt phản chiếu vẻ kích động của nàng. Hắn đưa một tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu nàng, ngón tay mang theo độ ấm, dịu dàng mà chạm vào dung nhan tuyệt mỹ kia.
- Hồng Vân, ta đến rồi.
Giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng, đầy ắp vẻ thâm tình cùng sự áy náy. Hơi thở quen thuộc của hắn vờn quanh nàng, Lý Hồng Vân liền ngẩn ngơ mà nhìn hắn. Câu nói của hắn làm đôi mắt ngấn nước của nàng dần dần mơ hồ, không rõ hình ảnh của Lý Hàn nữa.
-Lý Hàn, ta, ta không muốn khóc chút nào, bởi vì như thế sẽ không nhìn rõ được chàng.
Thật ra nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn nhưng cuối cùng lại nói ra câu này, bởi vì quá kích động nên trong nhất thời không biết nói gì mới tốt…
Ngay sau đó, cả người Lý Hồng Vân liền bị Lý Hàn ôm chặt vào lòng, cánh tay mạnh mẽ như muốn ép nàng sát vào làm một với hắn. Nàng dễ dàng cảm nhận được cánh tay rắn chắc đang ôm chặt mình kia đang run run...
Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi vào trán nàng, giọng nói dịu dàng mang theo vẻ đau lòng thương tiếc.
- Không sao đâu, hôm nay nhìn không rõ thì còn có ngày mai, ngày mai vẫn nhìn không rõ thì còn có cả đời.
- Lý Hàn, ta nhớ chàng!
Cuối cùng Lý Hông Vân không chịu nổi nữa, nước mắt liền chảy dài trên mặt nàng, nàng dúi đầu vào sâu trong ngực hắn, nức nở nói.
Dưới ánh mặt trời, bóng của một hai người trải dài trên đất. Cả hai đều không nói gì, chỉ liều mạng ôm lấy người kia, có như vậy thì họ mới thể hiện được sư nhung nhớ lẫn nhau sau hai năm chia cắt.
Sau một hồi ôm nhau, Lý Hàn và Lý Hồng Vân mới tách nhau ra, sau đó cả hai liền ngồi xuống, tâm sự những việc đã xảy ra với bản thân trong hai năm qua. Lý Hông Vân không có nhiều chuyện để kể vì nàng ngoài trừ tu luyện thì là tu luyện nên nàng muốn nghe những câu chuyện của hắn.
Lý Hàn thì thành thật kể hết tất cả mọi chuyện cho nàng nghe. Từ việc rời trấn Vạn Liên đến Thiên Long Thành, rồi quay trở lại diệt Cao gia và Vương gia, cho đến tham gia tuyển cử Thập Linh Tông, hắn đều kể hết, ngay cả việc hắn có nhiều nữ nhân cũng không dấu nàng vì hắn cảm thấy làm vậy là không tôn trọng tình cảm của nàng dành cho hắn.
Lý Hông Vân im lặng nghe Lý Hàn kể về mối quan hệ với Lâm Vũ Yến các nàng, sau khi hắn kể xong thì nàng đưa tay ngay thắt lưng của hắn, sử dụng vặn véo thần công của mình khiến Lý Hàn la oái oái, nàng vừa véo vừa ghen nói:
- Chàng đúng là quỷ phong lưu mà, vừa rời khỏi thiếp được hai năm mà chàng đã có nhiều nữ nhân như vậy.
Hắn đương nhiên không cảm thấy đau, đừng nói là véo, cho dù nàng lấy đao chặt vào người cũng chưa chắc khiến hắn đâu nhưng hắn biết hành vi của mình đã làm nàng buồn nên hắn phối hợp với nàng, vừa rên đau vừa cầu xin nàng tha thứ. Lý Hồng Vân véo một hồi thì nàng thu tay, hừ một tiếng rồi nói:
- Chàng đã cầu xin như vậy thì ta tha cho chàng đó. Nhưng ta có một yêu cầu với chàng.
Lý Hàn nghe vậy liền vội vàng nói:
- Vậy nàng mau nói đi, để nàng hết giận thì cho dù có phải xuống chảo dầu, xuống biển lửa, ta cũng sẽ lảm được.
Lý Hồng Vân nghe vậy thì cười cười, nói:
- Đấy là chàng nói nhé. Vì trừng phạt chàng vì có nhiều nữ nhân nên yêu cầu của ta là trừ phi chàng có thực lực hơn ta thì ta mới đồng ý trở thành nữ nhân của chàng.
- Cái này, ta.....
Nghe thấy yêu cầu Lý Hồng Vân, Lý Hàn liền sững sờ nhưng vì đã hứa với nàng nên Lý Hàn cắn răng, nói:
- Được, nàng chờ, ta nhất định sẽ rất nhanh đuổi theo kịp nàng.
- Ta chờ.
Dứt lời, nàng làm ra hành động bình sinh to gan nhất, khẽ nghiêng thân thể về phía trước, đôi môi kiều diễm nhẹ nhàng đụng vào môi dày của Lý Hàn một cái, tiếp đó nhanh chóng bay ra khỏi hiện trường. Lý Hàn biết nàng xấu hổ nên chỉ cười cười rồi hắn đứng dậy về phòng mình ở Thập Linh Tông, bắt đầu tu luyện công pháp mà sư nương đã đưa cho hắn.