Phong Lưu Thánh Vương

Chương 212: Qúa khứ của Tuệ Nương!



Nàng vẽ được một lát thì nàng liên thất thân nhìn ra ngoài của sổ, lúc này hình bóng của Lý Hàn đang hiện lên trong tâm trí nàng.

Haizz...., đây là lần thứ 10 nghĩ đến bóng dáng hắn rồi, Tuệ Nương bất đắc dĩ ném cây bút lông sang một bên.

Nàng biết mình bị bệnh tương tư, ngần này tuổi rồi, trong lòng chưa từng vì một người nào đó mà buồn bực thế này, nàng không hiểu sao cái tên háo sắc chỉ gặp qua vài lần này lại cứ vương vấn trong lòng mình như vậy.

Là bởi vì hắn tuấn tú khôi ngô, thân hình vạm vỡ? Hay là vì hắn từng cứu của mình mà trong lòng sinh ra mến mộ? Hoặc là do hắn đã cho nàng cơ hội tu luyện để trả thù cho cha mẹ.

Nàng lắc lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao lại tương tự với Lý Hàn.

Nàng thất thần nhìn hai con bướm đang cất cánh bay bên ngoài cửa sổ, nàng thở dài một hơi, nhất định là vì khí chất của hắn không giống với người bình thường, có sự hấp dẫn rất lớn với nàng cũng không chừng....

Bạch Tuệ Nương nhìn hai cánh của con bướm nhè nhẹ bay lên, cuối cùng cũng xác định được nguyên do của bệnh tương tư, nàng bình tâm lại, lấy bút lông ra, vốn định vẽ ra một kiểu đồ lót tân tiến thời đại, nhưng không ngờ theo dẫn dắt của trái tim vẽ ra dáng người của Lý Hàn.

Nàng nhìn vào tờ giấy, bộ mặt tươi cười của Lý Hàn, tâm hồn thiếu nữ run lên, trong lòng liền thấy khó thở.

- Ta cho ngươi cười, ta cho ngươi cười...

Nàng lẩm bẩm một mình, dùng bút vẽ lên đầu Lý Hàn một chữ X thật to.

Nếu gặp lại hắn, nhất định nàng sẽ hỏi hắn đã đi đâu hơn một tháng qua, mà không thèm đến thăm nàng lần nào cả? Đang lúc nàng tự lẩm bẩm thì nàng thấy Lý Hàn đang từ bên ngoài đi vào.

Tuệ Nương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này, sẽ không trùng hợp như thế chứ, ta đang nghĩ đến cái tên háo sắc không lương tâm kia, hắn sao lại xuất hiện trước mặt ta nhanh như vậy, lẽ nào ta đang nằm mơ sao? Nàng dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không gặp phải ảo ảnh thì nàng nhanh chóng mở cửa ra và lao vào ngực hắn.

Lý Hàn đang đi về phòng của Tuệ Nương thì hắn thấy một thân ảnh mềm mại đang lao về phía mình, hắn không ra tay ngăn cản mà để vật thể đó lao vào ngực mình.

Bạch Tuệ Nương lao vào trong ngực Lý Hàn, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn, cảm nhận mùi hương trên người của hắn, nàng thật sự mong khoảng khắc này vĩnh viễn dừng lại. Qua một lát thì một giọng nói vang lên bên tai nàng mang theo âm thanh vui đùa:

- Tuệ Nương, nàng đã ôm ta đủ chưa vậy?

Nghe thấy giọng nói này, Bạch Tuệ Nương liền giật mình, trong lòng ảo não " Ta quá kích động rồi, sao lại có thể lao vào ngực hắn như vậy ", nàng liền nhanh chóng rời khỏi ngực hắn và chuẩn bị chạy trốn vì nàng lúc này không muốn đối mặt với hắn chút nào cả. Nhưng nàng chưa kịp chạy thì bàn tay nhỏ bé của nàng đã bị hắn nắm chặt, nàng liền muốn rút tay lại nhưng lại bị hắn nắm càng chặt hơn, trong lòng nàng liền mềm nhũn, liền cứ để hắn nắm như vậy.

Lý Hàn nắm chặt đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Tuệ Nương, nhẹ nhàng di chuyển, lộ ra đôi mắt trong veo như trời sao, đôi mắt trong veo đó kích động phát ra ánh hào quang khát vọng, nhiệt tình chân thành tha thiết, tràn ngập tình cảm nồng nàn nhìn chằm chằm vào Bạch Tuệ Nương.

Bạch Tuệ Nương bị Lý Hàn nhìn chằm chằm như vậy khiến nàng cảm thấy khó xử, nàng liền đưa mắt lén nhìn hắn nhưng khi cảm nhận được ánh mắt nhiệt huyết như lửa phát ra từ đôi mắt của hắn, lại còn nụ cười nơi khóe miệng, nàng liền ngây người.

Xong rồi xong rồi, ta lại trúng chiêu rồi, ta đã bị hắn chinh phục mất rồi.

Trong lòng nàng giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nàng ngỡ ngàng nhìn đối diện với Lý Hàn với vẻ si mê, sửng sốt, ngây người...

- Tuệ Nương, ta thích nàng! Mặc dù chỉ gặp nàng có vài lần, nhưng ta muốn nói cho nàng biết, ta rất thích nàng! Ta muốn nàng làm vợ của Lý Hàn ta.

Tuệ Nương đang trong lúc hồn bay phách lạc thì bị một câu nói tỏ tình hống hách của Lý Hàn đánh bại hoàn toàn lí trí của nàng, nàng cúi đầu, xấu hổ líu ríu nói:

- Chàng... chàng nói cái gì?

- Ta nói ta thích nàng, ta yêu nàng, ta muốn nàng làm vợ ta, ta muốn cưới nàng.

Lý Hàn kiên định thổ lộ tình cảm của mình, ôm Bạch Tuệ Nương vào trong lòng, rồi bế nàng lên giường.

Trong binh pháp có một câu rất nỏi tiếng đó là dụng quân thần tốc, và một câu chân lý nữa là rèn sắt khi còn nóng.

Lý Hàn thực sự lĩnh hội được hàm nghĩ sâu xa của hai câu này, thấy Tuệ Nương bị những viên đạn bọc đường của mình oanh tạc, khiến trong lòng rất hỗn loạn, hắn liền có ý đồ nhất cử định Càn Khôn.

Hắn vươn tay ra ôm chặt lấy vòng eo đầy đặn của Tuệ Nương, không đợi cho Tuệ Nương giãy dụa, hắn dùng lực, ôm Tuệ Nương lên giường.

Vừa nãy Tuệ Nương bị những lời thổ lộ rất mạnh mẽ của Lý Hàn khiến tay chân luống cuốn hết cả lên, cứ đắm chìm trong sự hạnh phúc vô biên, tên tiểu tử này thật to gan, thanh thiên bạch nhật thế này mà dám hỗn xược, đúng là mặt dầy.

Đang lúc nàng xấu hổ cúi đầu xuống thì bị Lý Hàn nhanh như điện lao tới ôm bế lên giường, ánh mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ. Trong lòng nàng hiểu rằng thú tính của tên háo sắc này bộc lộ rồi, muốn xơi tái nàng đây mà.

Tên trứng thối này, sẽ không vội vàng hung hăng bá đạo như vậy chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vừa thẹn vừa vui, vừa sợ vừa kinh hãi, hai cảm giác khác lạ xâm nhập vào tim.

Tuy nàng ăn mặc có chút phóng khoáng hơn những người con gái khác, tuy nàng cũng có cảm giác rất tốt với Lý Hàn, nhưng cho dù thế nào, thì nàng cũng không thể để tên háo sắc này đắc thủ dễ dàng và nhanh như vậy được. Với lại, việc lớn của nàng chưa xong nên nàng không muốn trao thân cho Lý Hàn vào lúc này.

Nên khi Lý Hàn đặt nàng lên giường thì nàng liền lấy chăn che lấy thân thể của mình, nói:

- Lý Hàn, bây giờ không được, chàng chờ ta làm xong một việc đã, đến lúc đó chàng muốn gì thì ta cũng chiều.

Nói xong thì nàng xấu hổ cúi đầu, nàng là hoàng hoa khuê nữ phải nói là những người như vậy khiến người có da mặt mỏng như nàng có phần chịu không nổi. Lý Hàn nghe vậy thì hắn liền dừng lại, hắn tôn trọng ý kiến của nàng vì hắn muốn cùng nàng hòa hợp trong trạng tình nguyện. Hắn ngồi xuống, lấy tay vuốt ve mặt nàng, hắn nói:

- Nàng muốn làm chuyện gì? Để ta làm giúp cho.

Nghe Lý Hàn nói vậy thì trong đầu nàng nhớ đến hình ảnh chết thảm của cha mẹ và tỷ tỷ và tất cả mọi người trong làng, điều này mắt nàng trở nên đỏ ngầu như máu, nàng nhìn Lý Hàn rồi gầm lên:

- Ta muốn trả thù. Ta muốn trả thù cho cha mẹ và tỷ tỷ!

Nói xong thì Bạch Tuệ Nương dường như phát cuồng lên, cơ thể nàng không kìm được mà run lên lẩy bẩy...

Lý Hàn thấy Tuệ Nương có phản ứng lớn như vậy liền đưa tay ôm lấy nàng, dùng tay xoa nhẹ lưng nàng để nàng bình tĩnh lại. Bạch Tuệ Nương trong lòng Lý Hàn run rẩy vô cùng, đồng thời những giọt nước mắt như trân châu liên tiếp chảy dài trên mặt nàng. Lý Hàn không nói gì, chỉ dùng tay để xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của nàng nhưng trong mắt Lý Hàn lóe lên vẻ âm trầm…

Hắn đã coi Bạch Tuệ Nương là nữ nhân của hắn nên những kẻ có thể khiến nàng tổn thương và sợ hãi đến như vậy đều bị Lý Hàn liệt vào những kẻ phải chết vì dám làm như vậy với nàng. Một lát sau, dưới sự vuốt ve của Lý Hàn thì Bạch Tuệ Nương đã từ từ bình tĩnh lại, thân thể không còn run rẩy nữa. Lúc này Lý Hàn mới lên tiếng:

- Nàng có thể kể cho ta chuyện gì đã xảy ra được không?

Giọng nói của Lý Hàn chứa đầy sự dịu dàng và ấm áp vì hắn không muốn tạo nên một kích thích nào cho Bạch Tuệ Nương. Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn Lý Hàn, thấy được sự chân thành trong đôi mắt của hắn thì nàng cúi đầu, hé miệng kể lại câu chuyện của mình:

- Khi còn nhỏ, thiếp sống cùng ba mẹ trong một ngồi làng nhỏ. Mặc dù lúc thiếu thốn một chút nhưng đó là khoảng thời gian thiếp vui vẻ nhất nhưng đến một ngày....một ngày nọ.....có một nhóm người vào làng.....làng thiếp xin tá túc qua đêm.

Đại khái là do nhớ lại chuyện khi ấy nên thân thể Tuệ Nương lại run lên.

Cánh tay Lý Hàn bỗng siết chặt lại, nói:

- Tuệ Nương, nàng không muốn nói thì đừng nói!

Bạch Tuệ Nương lắc đầu một cái rồi nói tiếp:

- Nhưng khi vào ban đêm, lúc thiếp đang ngủ cùng tỷ tỷ trong phòng thì......thì bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết. Tỷ tỷ của thiếp liền đứng dậy, mở của phòng xem thử......sau đó tỷ ấy rất nhanh trở lại và bắt thiếp trốn xuống căn hầm dưới giường.......ngay khi thiếp vừa leo xuống thì tỷ ấy đã đóng căn hầm lại và dặn là có chuyện gì cũng không được mở ra. Một lát sau, thiếp nghe thấy.....nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của.....của.....tỷ ấy và giọng cười của một đàn ông.

Lý Hàn đã đoán ra phần nào câu chuyện nhưng hắn vẫn im lặng nghe nàng kể tiếp:

- Thiếp ở lúc đó rất muốn mở cửa hầm xem thử có chuyện gì.....nhưng nhớ lời chị dặn nên thiếp chỉ có thể ở dưới hầm, sau đó có lẽ vì quá mệt nên thiếp đã ngủ quên dưới hầm. Đến khi thiếp tỉnh dậy thì mọi thứ bên ngoài im lặng vô cùng nên thiếp liền mở cửa hầm ra. Sau khi đi ra thì thiếp không thấy tỷ tỷ đâu cả nên liền đi ra phòng khác, lúc thiếp đi ra thì thiếp....thiếp.....thấy được cha mẹ và tỷ tỷ nằm trong vũng máu.......

Kể đến đây thì Bạch Tuệ Nương đã khóc nức nở lên, Lý Hàn liên lập tức ôm chặt lấy nàng, hắn không ngờ nàng lại có một quá khứ đau thương như vậy, chứng khiến cha mẹ và tỷ tỷ chết thảm như vậy, hắn không biết những năm này nàng đã sống như thế nào. Đợi nàng bình ổn lại cảm xúc thì Lý Hàn mới lên tiếng:

- Nàng biết bọn chúng là ai không?

Lúc Lý Hàn nói ra lời này, sự lãnh lẽo trong ánh mắt của Lý Hàn như ngưng thành thực chất khiến cho Bạch Tuệ Nương nằm trong lòng hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đó, mặc dù vậy thì trong lòng nàng cảm thấy hạnh phúc vì nàng biết mình đã yêu đúng người rồi. Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng khẽ run lên một chút, nói:

- Thiếp không biết....thiếp chỉ nhớ bọn chúng mặc chung một bộ đồ có thiêu hai chữ " Bạch Thiên " mà thôi.

Như vậy nhóm người đã tàn sát cả nhà Tuệ Nương là đệ tử của Bạch Thiên Tông, mặc dù phạm vi đã thu hẹp nhưng tinh nghi vẫn còn quá lớn vì Bạch Thiên Tông giống như Thập Linh Tông, có đến hơn vài ngàn đệ tử lẫn. Từ hơn vài ngàn đệ tử này tìm ra nhóm người đã giết cả nhà Tuệ Nương cũng khá khó khăn vì hắn không muốn người vô tội mất mạng oan uổng, hắn chỉ muốn giết đúng người đúng tội nên hắn hỏi tiếp:

- Tuệ Nương, nàng ráng nhớ kỹ xem trong nhóm người đó có điểu gì đặc biệt không?

Bạch Tuệ Nương nghe Lý Hàn hỏi vậy thì có gắng nhớ về qua khứ đó nhưng vừa nhớ về nó thì toàn thân nàng liên run lên, Lý Hàn thấy vậy liền nói:

- Nếu nàng không ngớ tới nữa thì đừng nghĩ tới nó nữa.

Bạch Tuệ Nương lắc đầu, một lát sau thì nàng ngẩng đầu nhìn Lý Hàn, nói:

- Thiếp nhớ ra rồi, trong đám người đó có một trung niên có xăm một mãng xà màu đen đang há miệng vô cùng đáng sợ bên cánh tay trái.

Lý Hàn nghe vậy thì gật đầu, xăm mãng xà màu đen đang há miệng bên tay trái, hắn âm thầm nhớ kỹ, để bữa nào gặp phải được đệ tử Bạch Thiên Tông thì hắn sẽ điều tra xem thử. Đúng lúc này một âm thanh truyền đến ọc...ọc...ọc... truyền đến, nghe thấy âm thành này thì Lý Hàn thấy Tuệ Nương hai ôm bụng, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Lý Hàn thấy vậy thì cười to, nói:

- Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn một bữa ngon.

Sau khi dẫn Tuệ Nương đi ăn xong thì Lý Hàn tính quay về Thập Linh Tông nhưng nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của Tuệ Nương nên hắn quyết định sẽ qua đêm ở đây. Thấy Lý Hàn ở lại, Tuệ Nương liền hiện lên vẻ vui mừng vô cùng.

Sau đó Lý Hàn liên thử thực lực của Bạch Tuệ Nương sau một tháng tu luyện, sau một hồi kiểm tra thì hắn phát hiện âm khí của nàng vô cùng lợi lại, khi dính vô người thì nó mang theo tính hủ bại vô cùng cao khiến người khác khi đối đầu với nàng phải khiêng dè vai phần.

Sau khi thử nghiệm thực lực của Tuệ Nương xong, Lý Hàn liền đi tắm và tìm một căn phòng trống để ngủ lại qua đêm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv