Trương Lãng cười ha hả, tâm tình vui vẻ không ít mà nói:
- Thật khó có được bình thường chiến tranh vô luận thắng phụ, người đầutiên phải sầu khổ là Tử Bố ngươi rồi, lần này ngươi bỗng nhiên đổi tínhđem Tào Tháo phân tích thấu triệt.
Quách Gia nghe xong thì không nhịn được ở bên cạnh trêu ghẹo:
- Tào Tháo xuôi nam không phải chuyện đùa một khi phía trước không chịuđược Mạt Lăng sẽ rơi vào tay địch đoán chừng Trương đại nhân đầu cũngkhông giữ được nên mới chịu khó vẽ mưu sách như vậy.
Trương Chiêu bình thường vô cùng nghiêm túc nhưng không phải không biết đùa giỡn hắn cũng vui vẻ cười nói:
- Thần là trọng thần của chúa công, dĩ nhiên cần phải phân ưu cho chúacông rồi, nói thật từ khi Đan Dương phát hiện ra mỏ vàng phương diện tài chính cũng nâng cao, mỗi năm đều dư đủ, cộng thêm chúa công bình thường dạy bảo không có chiến tranh nào mà không có sự biến đổi cho nên Chiêucũng không thể không cải biến mình.
Trương Lãng liền cười tươi mà nói:
- Đún g thế, đây rõ ràng là chân lý, nhìn chung theo sự phát triển củathời đại không phải sẽ có một cuộc chiến sao, không có chiến tranh thìlàm gì có chuyện nhà Tần thống nhất lục quốc, không có chuyện nhà Tầnthống nhất Lục quốc thì ngân lượng các loại làm sao lưu thông ở Hoa Hạ,chiến tranh tuy có mặt xấu nhưng cũng có ảnh hưởng tích cực.
Trương Chiêu gật đầu;
- Chúa công nói rất có đạo lý tuy nhiên tình hình trước mắt làm thế nàođánh lui Tào Tháo mới là chuyện quan trọng, chỉ sợ trận chiến này sẽmang tới mặt trái cho chúa công và dân chúng Giang Đông.
Trương Lãng chấn động tinh thần mà lớn tiếng nói:
- Không sai, Tử Bố đã liệt kê nhiều tối kỵ của Tào Tháo như vậy mọingười có thượng sách gì không, nếu như có thì đừng ngại mà nói ra chomọi người tham khảo.
Trương Chiêu mỉm cười nói:
- Chuyện đó do thuộc hạ dâng lên cái này cũng nên do thuộc hạ hiến kế.
Trương Lãng cao hứng nói:
- Tử Bố có cao kiến gì mau nói ra.
Trương Chiêu đáp:
- Hai cánh trái phải đại quân của Tào Tháo chẳng qua là dùng để kìm chếmục đích chính thức của Tào Tháo là Hợp Phì Thọ Xuân. Hợp Nguyên chínhlà tiền tuyến của Mạt Lăng nơi này mà thất thủ thì Tào Tháo có thể ngàyđêm tạo áp lực với tứ phương, cho nên không thể có chút gì sơ suất, nếuTào Tháo công hãm Thọ Xuân có thể mở chiến tuyến Hồng Trạch dùng để côlập Từ Châu cho nên thuộc hạ cho rằng một mặt phái đại tướng đóng ở Hoài Tế, chế trụ quân địch tiến công tiếp theo phái binh mã cơ động khôngngừng quấy rối Tào Tháo, khi bọn chúng lộ ra vẻ mỏi mệt ta sẽ một đònđánh lui quân Tào.
Trương Lãng gật đầu khen ngợi mà nói:
- Tử Bố nói rất có đạo lý.
Điền Phong liến tiếp lời cười âm hiểm:
- Không chỉ như vậy, quân ta còn có thể dụ địch ở sông Hoài, mượn thủyquân phá địch trên sông chỉ cần thắng liên tục mấy trận quân Tào tấtnhiên sẽ bị nhuệ khí áp chế, khí thế rơi xuống nghìn trượng, đến lúc đóquân Tào không bại mà lui, không chừng còn có thể bắt sống cả Tào Tháo.
Quách Gia vui vẻ chen vào một chân mà nói:
- Tốt nhất là làm ra vài biểu hiện giả dối, nói là Hà Bắc có Viên thị Dư mỗ tạo phản như vậy Tào Tháo tâm thần càng thêm bất an, tiến thối thấtthố.
- Nếu như có thể để cho Mã Đằng cử binh tiến tới Quan Trung, vậy thì khó lường rồi.
Lão hồ ly Cố Ung âm hiểm cười rộ lên.
Điền Phong vẫn chưa thỏa mãn nó:
- Nếu như Lưu Bị có thể tiên ra Vũ Quan, thì hoàn thiện không sứt mẻ rồi.
Trương Lãng thấy mọi người hào hứng bừng bừng thì tiếp lời nói:
- Đại quân quân Tào xuất ra hết, sau lưng bỗng nhiên có thêm một độiquân đánh vào phía đằng sau thì ngươi nói tình cảnh sẽ thế nào đây?
Quách Gia sáng ngời hai mắt, truy vấn:
- Không biết chúa công định làm thế nào để quân ta lẻn vào phía sau địch để hoạt động?
Trương Lãng vốn chỉ tùy tiện nói nhưng thấy Quách Gia hỏi liền hiếu kỳ:
- Kế này hữu dụng sao hiệu quả lớn không?
Quách Gia nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên là hữu dụng hơn nữa còn có tác dụng rất lớn, ngẫm lại hiện tại quân Tào xuất động, đằng sau hư không, nếu như điều khiển tốt cóthể khiến cho quân Tào bắt đầu sụp đổ từ phía sau.
Trương Lãng nghe xong thì phấn chấn tinh thần mà nói:
- Ta có nang lực để cho một đội ngũ quỷ thần không biết xuất hiện đằngsau quân Tào nhưng mà phong hiểm cũng hơi lớn, nếu như không thu đượchiệu quả sẽ loạn.
Quách Gia nghe khẩu khí của Trương Lãng thì liền cao hứng mà nói:
- Nếu quá thật như vậy thì phá địch ngay trước mắt.
Điền Phong cuối cùng nghĩ không ra Trương Lãng có quỷ kế gì liền buồn bực nói:
- Chúa công thuộc hạ nghĩ không ra người có phương pháp gì tốt để tiến tới sau lưng quân địch.
Hoàng Tự liền nói:
- Có phải là để cho Truyền Ưng dùng thi pháp thay đổi vị trí càn khôn nghịch chuyển.
Mọi người cười nói:
- Hoàng tướng quân nghĩ quá hay rồi.
Từ Tuyên ngứa ngáy nói:
- Chúa công đến cùng có phương pháp gì vậy?
Trương Lãng lại cười thần bí:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Quách Gia hơi uể oải mà nói:
- Chúa công à sao lại úp mở vậy.
Trương Lãng thấy mọi người đều tò mò thì nói:
- Được rồi vậy bổn tướng quân nói, tuy nhiên chuyện này các ngươi phải giữ kín.
Sau đó Trương Lãng mới nhỏ giọng nói:
- Lúc nghiên cứu chế tạo mấy chiếc thuyền Mông Xông hạm đội, trải quakhảo thí, hạm đội viễn dương lên thuyền tiến về Thanh châu các ngươi nói sẽ có kết quả gì?
Mọi người kinh hãi, không tin hỏi lại:
- Đi theo đường thủy qua Đông Hải xuống Thanh châu sao/ Đường xá quá xahơn nữa hành động này thực sự là hung hiểm, trên biển biến đổi thấtthường làm sao có thể chống lại sóng to gió lớn, chúa công sao lại cóchủ ý như vậy.