Sắc mặt Điển Vi nhanh chóng biến tái nhợt, dường như lảo đảo sắp ngã.
Gã cố gắng chịu đựng, cười khẽ nói:
- Tuy ta thua cuộc quyết đấu với ngươi, nhưng ta thành công bám chặtngươi, khiến người không thể gây bất lợi cho chúa công, khiến tướng sĩthành công bắt trọn thuộc hạ của ngươi. Thua một người mà thắng toàncục. Cho nên ta vẫn là thắng.
Trương Lãng nghĩ bể đầu cũng không ngờ Điển Vi chỉ phút chốc đã hiểuthấu, sẽ nói ra lời kinh người như vậy. Nhưng hắn lo lắng vết thương của Điển Vi, vội sai Hắc Ưng Vệ tiến lên dìu gã, còn sai họ đơn giản baomiệng vết thương cho gã, đợi lát nữa đi tìm thầy thuốc.
Quả nhiên Lữ Bố nghe câu này thì mặt biến trắng bệch, vội quay đầu nhìnbốn phía. Dù là Ngụy Tục, hay Tống Hiến, hoặc Hầu Thành đều chết thảmngã trong vũng máu. Hách Manh, Tào Tính thì đã bị bắt. Mấy chục sát thủ y dựa vào lấy từ Hổ Báo đoàn của Tào Tháo không một ai còn sống. Vệ sĩthì đa số rũ đầu quỳ một góc, bị mấy chục thị vệ nghiêm ngặt canh chừng.
Lữ Bố không thể nhận kết quả này, y không tin âm mưu một lòng bày ra sẽ đơn giản bị phá vỡ như vậy.
Y điên cuồng rống lên:
- Bổn tướng quân còn chưa thua!
Lữ Bố bỗng dùng ánh mắt độc ác nhìn Trương Lãng, nói:
- Chỉ cần bổn tướng quân giết ngươi thì địa vị Giang Đông là của ta!
Lữ Bố cuồng cười, chân động, Phương Thiên họa kích lại bắn lên chỉ hướng Trương Lãng
Trương Lãng cảnh giác nhìn Lữ Bố, hừ lạnh nói:
- Con thú cùng đường giãy dụa mà thôi. Chỉ bằng ngươi, vĩnh viễn không khả năng thành công.
Lữ Bố ưỡn ngực, giống như cây gậy thẳng tắp, hiển lộ to lớn siêu phàm.
Y kiêu ngạo nói:
- Bổn tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, dưới Phương Thiên họakích không biết nhuộm máu bao nhiêu người, chỉ biết thành công là phảiđạp trên xác người khác mà đi. Thiên hạ không có người nào vĩnh viễnthành công, cũng không có kẻ vĩnh viễn thất bại.
Trương Lãng nhìn thẳng Lữ Bố, nói:
- Ngươi là một tướng quân rất tốt, nhưng thế thi sao chứ? Bởi vì ngươikhông phải người lãnh đạo tốt. Nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc cho ta,bổn tướng quân tin tưởng ngươi có thể rong ruổi sa trường, chiến đấukhông bị cản trở. Nhưng nếu ngươi muốn phản bội ta, tình trạng hôm naychính là kết cuộc của ngươi.
Lữ Bố rơi vào khốn cảnh nhưng không sợ hãi, vẫn vô cùng kiêu ngạo.
Y rất khí phách nói:
- Thân làm đàn ông có chí khí, thà sảng khoái đi chết cũng không nguyệnsống hèn! Cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là hảo hán! Còn ngày thángăn nhờ ở đậu thì bổn tướng quân chịu đủ rồi!
Trương Lãng thở dài một hơi, nói:
- Lữ Bố, kết quả hôm nay là tự ngươi tạo thành. Ngươi muốn tiếp tục giãy dụa hay tự mình kết thúc, tự chọn đi. Dù sao kết quả cuối cùng vẫngiống nhau.
Lữ Bố ngạo nghễ nói:
- Tới đi, cho dù chết, bổn tướng quân phải chết oanh oanh liệt liệt!
Trương Lãng nhìn Lữ Bố lần cuối, ánh mắt ra hiệu với Hàn Cử Tử. Mấy chục Hắc Ưng Vệ sau lưng Trương Lãng lập tức lấy ra liên nỗ đoản tiễn bìnhthường không sử dụng.
Sắc mặt Lữ Bố rốt cuộc biến đổi. Uy lực thứ này trước kia y từng gặprồi. Một mũi tên liên phát, tốc độ như tia chớp, thêm vào mấy chục châmđồng đen nhánh cùng bắn về hướng y, sợ là lần này không cần đấu đã chết.
Tuy Lữ Bố biến sắc mặt nhưng không đại biểu y sợ hãi, đôi mắt vẫn tràn ngập kiêu ngạo bất cần.
Lữ Bố chợt trông thấy Quách Hoàn bị mấy thuộc hạ của Trương Lãng bắt lấy, bỗng nổi giận nói:- Thằng nhãi Trương Lãng, ngươi thả Hoàn nhi của ta ra!
Trương Lãng lạnh lùng liếc Quách Hoàn, không có chút cảm tình nói:
- Đối với kẻ muốn hại ta, trước giờ ta chưa từng nương tay.
Lữ Bố sắp phát cuồng, đôi mắt toát ra giận dữ, nói:
- Đường đường là một đại tướng quân vậy mà bắt lấy một người đàn bà uyhiếp kẻ khác. Trương Lãng, ngươi khiến ta vô cùng thất vọng!
Trương Lãng cười khẩy, từ từ nói:
- Bổn tướng quân cần uy hiếp ngươi sao?
Sắc mặt Lữ Bố hết sức khó xem, hỏi:
- Ngươi muốn thế nào mới thả Hoàn nhi?
Trương Lãng lẩm bẩm:
- Hoàn nhi, gọi thật thắm thiết nhỉ.
Hắn bỗng lạnh lùng nói:
- Ta có thả nàng hay không còn chưa tới phiên ngươi chỉ trỏ!
Lữ Bố nghe ra trong giọng nói của Trương Lãng tràn ngập sát ý, mặt dịuđi. Hắn đau thương nhìn Quách Hoàn, so với bộ dáng mới rồi thiên địa nam nhân hào hùng thì cách biệt một trời một vực. Quách Hoàn cũng vẻ mặtdịu dàng nhìn Lữ Bố, trên mặt là nụ cười thê lương, giống như đóa hoađiêu tàn, khiến người thương xót.
Nàng hé mở môi son, thống khổ nói:
- Tướng quân, đều là thiếp thân hại ngài.
Lữ Bố lòng như đao cắt nói:
- Làm gì có!
Lữ Bố im lặng, bỗng ngẩng đầu lên, hơi cầu xin nói:
- Trương tướng quân, ngươi trước thả nàng đi, muốn chém muốn giết Lữ Bố sẽ không nhíu mày!
Trương Lãng không thể tưởng tượng trong lịch sử loại người tham sống sợchết sẽ có bộ dáng kiên cường như vậy, còn vì một người đàn bà mà cầuxin, thậm chí không thèm để ý mạng của mình. Tuy Trương Lãng biết Lữ Bốlà một kẻ si tình trong thiên hạ, nhưng không ngờ sẽ si tình đến mứcnày. Kỳ thực trong lòng Trương Lãng đã rất rõ ràng, Lữ Bố tất nhiên phải chết nhưng giải quyết Quách Hoàn như thế nào luôn khiến hắn nhức đầu.Giết, người ta có ơn cứu mạng với ngươi. Không giết, nàng liên hợp vớiLữ Bố muốn hại mình. Chuyện này thật khiến hắn khó xử.Lữ Bố van nài nói:
- Tướng quân, Hoàn nhi của là một người đàn bà, nàng biết cái gì chứ.Nếu không phải Bố nổi lên ác ý thì không xảy ra việc gì hết. Cho nên cầu xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ!
Quách Hoàn cảm động nhìn Lữ Bố, đôi mắt thê lương nói:
- Tướng quân là người đàn ông đầu đời trời chân đạp đất, huyết khíphương cương, thà chết chứ không chịu khuất nhục, sao có thể vì thiếpthân mà thấp cổ bé họng cầu người? Đây chẳng phải là sỉ nhục nhân cáchcủa tướng quân sao?
Lữ Bố cười thảm nói:
- Làm một người đàn ông đường đường thước bảy, ngay cả người đàn bà mình yêu cũng không bảo vệ được thì nói gì đến tôn nghiêm? Từ xưa được làmvua thua làm giặc. Hôm nay nếu ta đã thua Trương Lãng, vậy là thua tấtcả. Bố biết mình khó tránh cái chết, nhưng nàng thì khác. Liên lụy mạngsống của nàng, khiến Bố oanh oanh liệt liệt chiến đấu sau đó ngã xuống,chẳng bằng để Trương Lãng bỏ đi ý muốn giết nàng, để hắn tha cho nàngcon đường sống.
Quách Hoàn đôi mắt ướt lệ, lần này nàng thật sự cảm động.
Lữ Bố cười, rất cay đắng. Y nhìn Quách Hoàn thật sâu lắng, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Mọi người chỉ biết Lữ Bố vong ân bội nghĩa, kiêu ngạo bất quần, lạikhông ngờ y sẽ thâm tình với một người phụ nữ đến vậy. Trong lòng họkinh ngạc cũng cảm thán, thế nhân tình là gì.
Lữ Bố bỏ đi Phương Thiên họa kích thành danh đã lâu, hai đầu gối chậmrãi quỳ xuống. Khoảnh khắc thân hình nặng nề đập xuống đất, mặt đất nhưrung rinh, tựa tòa nhà sập xuống. Một đại chiến thần sụp đổ, trở thànhsao băng rơi rụng.
Trong lòng Trương Lãng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nếu như Lữ Bố sắpchết còn giãy dụa, tuy hắn vẫn có thể đánh ngã y nhưng sẽ trải cái giáthảm thiết. Bây giờ y bó tay chịu trói, việc xử lý Quách Hoàn càng biếnrắc rối thêm. Nhưng mặc kệ sự việc thế nào, phải nên trói chặt Lữ Bố,sau đó để binh sĩ đè đầu y, Trương Lãng mới nhẹ nhõm thở phào. Nói thật, Lữ Bố cho người ta áp lực quá mạnh, cá tính khó nắm bắt cộng thêm thútính nhiệt huyết, không biết khi nào thì y bỗng nhiên biến đổi ý định.
Trương Lãng thấy Lữ Bố đã nằm trong vòng khống chế của mình, thế này mới chuyển ánh mắt về hướng Quách Hoàn.
Dường như Quách Hoàn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trương Lãng, đâm người khó chịu, nàng dũng cảm đón đỡ.
Trương Lãng đã hoàn toàn thất vọng với Quách Hoàn, ánh mắt không chútcảm tình nhìn nàng. Nếu không phải trước kia nàng từng cứu hắn, TrươngLãng sẽ không thèm để ý tới nàng.
Trương Lãng im lặng nửa ngày mới từ từ nói:
- Nàng nghĩ ta nên xử lý nàng như thế nào đây?
Lữ Bố nghe vậy bỗng kịch liệt giãy dụa. Mấy Hắc Ưng Vệ không thể kiềm chế được y, bị giãy ra. May là dây thừng trói chặt y.
Lữ Bố hét to:
- Trương Lãng, chẳng phải ngươi đã đồng ý với Lữ Bố rồi sao!?
Trương Lãng không thèm để ý y, chỉ nhìn Quách Hoàn.
Lòng đã chết, đôi mắt Quách Hoàn không có chút sức sống.