Trương Phi hét lên:
- Cái gì cũng không được, Trương Phi ta không hiểu những thứ này.
Lưu Bị không thể làm gì đành thấm thía nói:
- Trương phi về sau đệ cần phải tưởng tượng nhiều hơn.
Trương Phi sờ đầu cố gắng gượng cười.
Lưu Bị cũng thở dài hiển nhiên muốn Trương Phi nhất thời thông suốt là chuyện không thể nào.
Quan Vũ trầm ngâm một hồi mang theo ánh mắt mê hoặc mà nhìn Lưu Bị:
- Đại ca vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Đến cùng là có đi hay không?
Trong mắt của Lưu Bị hiện lên thần sắc phức tạp hắn suy nghĩ liên tục rồi quyết định;
- Đi tại sao lại không đi.
Trương Phi đại hỉ:
- Được Trương Lãng này tự động tới cửa buổi tối hôm nay chúng ta bắt sống hắn đến lúc đó xem hắn còn liều lĩnh hay không.
Quan Vũ không để ý tới Trương Phi ngu ngốc ăn nói khùng điên mà tỉnh táo nói:
- Đại ca Trương Lãng trên thư nói có thể mang một trăm thân vệ binh hơn nữa thời gian cũng không để cho chúng ta bố trí trong đó liệu có vấn đề hay không, Trương Lãng có muốn mượn cơ hội này hãm hại đại ca không? Có cần đệ cho mấy nghìn binh sĩ theo sau không?
Lưu Bị lắc đầu thấp giọng nói:
- Không cần lát nữa đệ cùng tam đệ đi cùng ta, Trương Lãng cũng nói rõ ràng không quan tâm ta mang bao nhiêu người hơn nữa vói ý chí của Trương Lãng có lẽ không làm chuyện như vậy.
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Đại ca yên tâm đệ cũng không nghĩ Trương Lãng sẽ làm trò gì.
Lưu Bị thất lạc nói:
- Nhớ năm đó Trương Lãng ở dưới trướng Tào Tháo chẳng qua chỉ là một trưởng sử nho nhỏ hôm nay phong quang vô cùng tay cầm trọng binh mà Lưu Bị ta lại ăn nhờ ở đậu, aizzz...
Quan Vũ an ủi:
- Đại ca không cần nản chí chỉ là thời gian chưa tới mà thôi.
Lưu Bị phất tay mà nói:
- Nhị đệ đệ chẩn bị một chút rồi chúng ta đi.
Sắc trời đã khuya.
Trong đình chỉ có ba người.
Ánh trăng lượn lờ ba bóng lưng nói tiếp.
Chỉ có thể trông thấy đó là một hán tử khôi ngô một nữ hài và một đại hán hùng tráng.
Ba người này chính là Điển Vi, Trương Ninh và Trương Lãng.
Trương Ninh hồi phục dáng vẻ nhìn Trương Lãng khó hiểu nói:
- Tướng quân sao khẳng định Lưu Bị sẽ gặp chúng ta?
Trương Lãng nhếch miệng lên nhìn về phía trước mà nói:
- Nàng xem bọn họ không phải đã tới rồi sao?
Trương Ninh ngạc nhiên quả nhiên ngoài đình bước vào ba người cũng không có một bóng khác.
Điển Vi cười cười:
- Đại muội tử không cần nhìn nữa, lão đại nhấn định là nghe thấy tiếng vó ngựa rồi.
Điển Vi cũng nói với Trương Lãng:
- Chúa công ngoại trừ ba con ngựa cũng không có ai khác.
Trương Ninh rất bội phục nhìn Trương Lãng.
Sau khi bọn họ tới Trương Lãng cũng không đứng lên mà ở tại chỗ cất tiếng cao giọng:
- Lưu đại nhân từ biệt mấy năm vẫn khỏe chứ?
- Trương tướng quân càng lúc phong thái càng lớn, thật sự là điều đáng mừng.
Trương Lãng cười to khai mở âm thanh:
- Lưu đại nhân mau tới đây.
Lưu Bị cũng không khách khí ngồi xuống ghế đá mà Trương Phi và Quan Vũ tự nhiên ở phía sau lưng của hắn.
Trương Lãng nhìn Lưu Bị vài lần rồi mở miệng:
- Lưu đại nhân gần đây khỏe chứ?
Lưu Bị từ từ nói:
- Tất cả đều tốt.
Trương Lãng bỗng nhiên thở dài một hơi:
- Lưu đại nhân đừng gạt tại hạ hiện tại lúc xuống ngựa thấy thân thể của đại nhân hơi khom bước chân phù phiếm trên mặt nếp nhăn tăng thêm không ít, nghĩ đến chắc chắn là mệt nhọc quá độ, đại nhân cần phải chú ý một chút.
Lưu Bị than một tiếng Quan Vũ và Trương Phi đều động dung.
Lưu Bị cười khổ:
- Ai, vì phục hưng hán thất cá nhân được mất tính toán gì, Bị trời sinh mệnh lao lực, đáng tiếc lại là kẻ vô tích sự, việc này nói hay không cũng thế.
Trương Lãng thấy Lưu Bị lộ vẻ thất lạc thì nói:
- Lãng cũng vì chuyện này mà đến Lưu đại nhân muốn nghe chứ?
Lưu Bị chấn động tinh thần:
- Trương đại nhân cứ nói Bị xin rửa tai lắng nghe.
Trương Lãng từ chối một phen mới chân thành nói:
- Lưu đại nhân lần này đại nhân binh lãnh ở Trường Sa, tiến công Dự Chương còn muốn thế nào?
Lưu Bị ngưng lại không nói ra lời.
Trương Lãng từ từ nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì thứ nhất là muốn trợ giúp Văn Sinh, kiềm chế quân đội Dự Chương, thứ hai chính là vì để bình định loạn Trường Sa Trương Tiện.
Lưu Bị đại chấn lộ vẻ khó tin:
- Trương tướng quân liệu sự như thần.Trương Lãng phất tay mà nói:
- Đã như vậy tại hạ có một phương án thỏa hiệp, có thể giúp cho Lưu đại nhân kiến công một phương diện khác lại không làm tổn thương hòa khí quan trọng nhất là có thể cho đại nhân đường đi phát triển.
Lời này khiến cho ngay cả Quan Vũ cũng biến đổi sắc mặt.
Trương Lãng thản nhiên nói:
- Ta đã phái người vào Trường Sa bịa đặt Trương Tiện Khu Tinh Hoàn Giai đều là đồng đảng hơn nữa cố tình đồn đãi không bao lâu sau việc này sẽ tản ra.
- A!
Lưu Bị kinh hô một tiếng đồng thời hận mình không nghĩ tới điểm quan trọng này hắn vội vàng hỏi:
- Vậy ý của Trương tướng quân chính là để cho ta giết Hoàn Giai triệu hồi Trương Tiện.
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Không hiện tại không thể giết Hoàn Giai mà phải toàn lực giữ gìn bộ dạng hiện tại của Trương Tiện.
Lưu Bị khó hiểu:
- Tại sao?
Trương Lãng cười nói:
- Chỉ có như vậy mới có thể triệu hồi Trương Tiện.
Lưu Bị hiểu ra liền nói:
- Trương tướng quân nói có đạo lý mượn tay của Hoàn Giai, trấn an Trương Kiện kế này có tương lai.
Trương Lãng cười nói:
- Chỉ có như vậy Trương Tiện mơí không hoài nghi đại nhân mới có thể một mẻ hốt gọn Trường Sa không lo.
Trương Lãng nói:
- Trong đó đáng chú ý nhất là phải áp đặt tội danh này, phải làm sao cho Trương Tiện không từ thủ đoạn làm chuyện thương thiên hạ lý, như vậy Lưu đại nhân làm gi cũng không có ai phản kháng.
Lưu Bị chắp tay cảm kích:
- Bị xin thụ giáo.
Trương Lãng cười ha hả hai tiếng lặng lẽ nói sang chuyên khác:
- Trương Tiện đảng đã có thể gạt bỏ vậy binh mã Lư Lăng và Tuyên Xuân có nên là...
Lưu Bị không dấu vết hồi đáp:
- Trương Tiện Hoàn Giai một đám thật à mối họa tâm phúc của Lưu Biểu đại nhân, mà việc này cần phải an bài trừ Trường Sa chỉ cần trừ được làm sao không lui binh?
Trương Lãng nhìn Lưu Bị tuy trong đêm không nhìn thấy nét mặt của hắn nhưng Trương Lãng cũng nói:
- Lưu huynh à ngày sau Lưu Biểu đại nhân cùng Giang Đông tướng sĩ khai chiến, thật sự là hèn hạ tiến hành, Lãng ở Giang Đông bề ngoài ở Tương Dương thật sự là có ý muốn gắn bó, mà phương bắc độc hại vô luận là Tào Tháo hay Viên Thiệu kế tiếp đều xuôi nam tiến binh mà Kinh Châu từ trước giờ giao tranh với người địa phương, vị trí chiến lược quan trọng không cần nói, lần này là cơ hội tốt nhất để tiên lên Ba thục, trấn giữ phòng tuyến Giang hán, mở rộng chiến lược tung hoành Kinh Tương, đợi đến lúc thế cục phương bắc ổn định Lưu Biểu và Giang Đông lưỡng bại câu thương cộng thêm Giang Nam hoành cảnh không đủ, đến lúc đó làm sao chịu được cảnh phương bắc lấn nam.