Trương Lãng trợn mắt:
- Những khó khă này sớm không đến muộn không đến tại sao lại đến lúc này.
Điền Phong thâm ý nhìn Trương Lãng mà nói:
- Chúa công những chuyện này không đơn giản như bên ngoài.
Trương Lãng cũng không ngu, liền nói:
- Ý của Phù Hạo chẳng lẽ là có người khơi mào thị phi cho chúng ta gây chiến.
Điền Phong gật đầu khuôn mặt ngưng trọng mà nói;
- Không thể loại trừ khả năng này.
Trình Dục lại suy tư nói:
- Từ đó Giang Hạ thăng cấp Giao Châu không thể yên tâm, xem ra chúa công cần phải rút thêm binh lực rồi.
Điền Phong lạnh lùng:
- Đây tuyệt đối là do Tào Tháo xui khiến đoán chừng hắn sợ chúa công nắm đằng chân phía sau bọn hắn cho nên mới khơi mào Lưu Biểu để chúng ta phải mệt mỏi ứng phó.
Trình Dục thở ra một tiếng mà lắc đầu nói:
- Tào Tháo quả nhiên lợi hại tặng lễ vật cho chúa công, để ổn định Duyện Châu lại khơi mào địch nhân bốn phía, cho chúng ta không thể thong dong tiến binh.
Trương Tuyên gật đầu lại phụ họa nói:
- Hạ quan hiện tại minh bạch tại sao chúa công lại muốn trừ Tào Tháo trước.
Mọi người yên lặng một mảng.
Trương Lãng nhìn quanh chậm rãi nói.
- Hiện tại chẳng những phải xuất binh mà chỉ sợ phải trở mặt với Lưu Biểu.
Điền Phong hít sâu một hơi bực tức nói:
- Lưu Biểu chết tiệt, ngày đó Tôn Sách giữ hắn ở Giang Hạ sao hắn không có phản ứng bây giờ lại đứng ngồi không yên lại còn xuất binh, nhất định có ý muốn phân cao thấp.
Triệu Vân ngồi nghe cả buổi cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện:
- Chúa công hiện tại vẫn chưa là cơ hội khai chiến với Lưu Biểu.
Điền Phong lắc đầu:
- Chuyện Giao Châu chỉ sợ khó giải quyết tốt nếu như binh sĩ tiếp tục khởi binh thì chúa công cũng chỉ có thể tiên lễ hậu binh rồi.
Trình Dục cau mày:
- Hiện tại đại binh của Lưu Biểu còn chưa tiếp cận nhưng chỉ sợ quân tiên phong đã tới.
Điền Phong nhìn Trương Lãng cười nhạt nói:
- Thần có một kế.
Chúng nhân liền nhìn về phía Điền Phong.
Điền Phong lạnh nhạt nói:
Vấn đề là Giang Hạ, chỉ cần chúa công mang Giang Hạ trả cho Lưu Biểu Lưu Biểu chắc chắn không làm khó chúa công, về sau chúa công lại phái một đại tướng xuôi nam bình định Giao Châu lại để tránh lo âu về sau, sau đó đoạt lại cũng không muộn.
Điền Phong nói xong người đầu tiên phản đối là Triệu Vân.
Trương Lãng trầm tư nửa ngày rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
- Kế đó không thể.
Điền Phong kinh ngạc:
- Tại sao?
Trương Lãng suy nghĩ rồi nói:
- Giang Nam dùng Giang Hoài làm thủ hiểm, thủ Giang chi bằng thủ Hoài mà song Hoài coi trọng trong ngoài hô ứng, Nam được Hoài thì tất có thể cự bắc, mà bắc được Hoài thì nam không thể bảo vệ đã muốn trấn giữ phòng tuyến Giang Hoài thì Sơn Đông cùng Kinh Tương như hai cánh đông nam, che chở hệ thống phòng ngự Giang Hoài, chúng ta đã muốn thủ HOài vậy Kinh Tương không thể mất một khi cửa lớn rộng mở như vậy chỉ thành công một nửa, mà Giang hạ nếu như không phải là do quân Tôn Sách khinh địch thì chúng ta làm sao có thể dễ dàng nắm lấy bây giờ nếu nhường cho, đến lúc đó muốn tiến Kinh Tương sẽ khó khăn cỡ nào.
Trương Lãng cao hứng lại đàm đạo:
- Kinh Châu cùng với Đông Nam có quan hệ thì Giang Hạ chính là quan khóa, dùng Giang Hạ làm trung tâm Kinh Châu phía Đông Trường giang, trong Trường Giang nhánh sông chủ yếu ở vùng này rót vào, Giang Hạ trở thành một trung tâm giao thủy của Trường Giang, Giang Lăng có thể khai mở thục, Tương Dương thì có thể có thể có viện binh trên sông, Thiểm Vũ xương Cửu Giang thì có thể che đậy Giang Đông, dùng Giang Hạ làm trung tâm Kinh Châu ở phía Đông, có thể phát huy tác dụng trọng yếu. Quân ta thế lực có thể không kéo dài tới Kinh Châu hoặc là kéo dài tới Kinh Châu rồi có thể bền bỉ khống chế hay không quyết định ở Giang Hạ cho nên Giang Hạ có vị trí trọng yếu không cần nói cũng biết, đặc biệt là hạ khẩu, càng lúc càng quan trọng.
- Quân ta đã không thể buông tay vậy thì phải tiếp viện Giang Hạ, Tưởng Khâm Chu Thái hai vị tướng chỉ có hai vạn quân rất khó khống chế Giang Hạ.
Thái Sử Từ lo lắng mà nói.
Trình Dục góp lời:
- Kinh Nam tứ quận thỉnh thoảng lại mâu thuẫn với biên giới Dự Chương, đại nhân sợ Lưu Biểu tiến công hay là đem một vạn binh sĩ lui về Dượng Chương bốn phía bố phòng.
Từ Tuyên lắc đầu:
- Phòng tuyến Dự chương quá dài, Trường Sa Quế Dương tùy thời có thể xuất binh thần tốc, Hoa đại nhân cũng hành động bất đắc dĩ.
Điền Phong cười khổ một tiếng:
- Lưu Biểu thật cao minh một khi quân ta cùng với Lưu Biểu khai chiến, không nhúc nhích được như vậy quân ta theo đông nam tiến tới Trường Sa Lưu Dương Ngô Xương lộ tuyến bị lấp chỉ có thể theo Sóc Sông Trường Giang nhất quyết cao thấp như thế quân ta không có ưu thế gì.
Trương Lãng cau mày, tăng binh Giang Hạ là tất nhiên nhưng sau khi tiếp viện Giang hạ thì còn bao nhiêu binh mã bình định Giao Châu đây, Trương Lãng càng nghĩ càng đau đầu không khỏi thở dài ngồi xuống ghế.
Trình Dục bỗng nhiên cười rộ:
- Chúa công không cần phải thở dài Giao Châu có một chuyện mà Giang Hạ có thể giảm xóc.
Trương Lãng sáng ngời hai mắt mà hỏi:
- Trọng Đức có diệu kế gì?