Lữ Bố kinh ngạc nhìn Trương Lãng, sau nửa ngày Trương Lãng lại nói tiếp:
- Kỳ thật Lãng muốn cùng tướng quân liên thủ, như vậy có thể tranh hùng thiên hạ, mà cũng có thể vì muôn dân trăm họ xuất nhiều phần lực.
Trong mắt của Lữ Bố hiện ra vẻ cuồng hỉ.
Mà Cung Trần thì run lên, dựa vào điều mà hắn hiểu về Trương Lãng thì người này miệng nam mô bụng bồ dao găm chỉ sợ lần này khó thoát thân rồi.
Cung Trần ảo não nhìn Lữ Bố, Lữ Bố đúng là một gia hỏa đơn thuần.
Đúng lúc này một ánh mắt nóng rực nhìn về phía hắn Cung Trần không khỏi ngẩng đầu lên đúng là Trương Lãng đang nhìn hắn.
Trương Lãng thấy Cung Trần nhìn về phía mình liền gật nhẹ đầu.
Cung Trần miễn cưỡng nở ra nụ cười, ánh mắt của Trương Lãng khiến hắn không suy đoán ra điều gì.
Trương Lãng thấy Cung Trần cúi đầu xuống thì cười ha hả quay đầu nói:
- Lữ Bố tướng quân, có phải người đứng sau chính là Cung Trần đa mưu túc trí không?
Lữ Bố gật đầu tự hào nói:
- Tướng quân đoán không sai người này tuy là bộ hạ nhưng Lữ Bố đối đãi như là huynh đệ.
Trương Lãng gật đầu khó trách sau này tiểu Bái bị phá, Lữ Bố bị giết Cung Trần thề sống thề chết không hàng.
Trương Lãng cười nói:
- Trần Văn Đài tiên sinh Trương Lãng cũng đã sớm nghe nói, có thể sánh với Quản Trọng Nhạc Nghị, hai người đã như tay chân thì còn đứng đó làm gì mau ngồi xuống.
Cung Trần muốn chối từ Lữ Bố ra mắt mới ngồi xuống.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới một thanh âm:
- Sứ giả Tào Tháo Lưu Diệp đại nhân tới.
Nghe nói tới Lưu Diệp đại đường liền trở nên xôn xao.
Mà Cung Trần thì giận dữ nhìn Trương Lãng không biết trong đó có bí mật gì.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Lữ tướng quân có biết Tào Tháo tại sao lại phái Lưu Diệp tới không?
Lữ Bố đắng chát nói:
- Chẳng lẽ hắn muốn tướng quân giao Lữ Bố ra sao?
Trương Lãng thiếu chút nữa thì cười to, Lữ Bố này cũng thật là...
Trương Lãng lắc đầu;
- Không phải.
- Vậy là...
Lữ Bố dò hỏi.
Trương Lãng bỗng nhiên quay đầu đưa mắt nhìn Cung Trần rồi cười nói:
- Văn Đàn chắc ngươi rõ ràng đó, ngươi nói đi.
Cung Trần mê hoặc nói:
- Tướng quân tại hạ cũng nghĩ không ra.
Trương Lãng thầm mắng là lão hồ ly, hắn bình tĩnh nói:
- Trận chiến Hoàng Hà vô cùng căng thẳng, Tào Tháo phái Lưu Diệp tới chính là muốn ta cùng liên thủ đối phó với Lưu Diệp.
Ầm.
Lữ Bố vỗ tay vào bàn trong lòng tức giận hắn nói:
- Tướng quân phải chăng muốn kết minh với Tào Tháo, mang người tới bắt ta. Trương Lãng thở dài, Lữ Bố quả nhiên không phải là người làm đại sự, hấp tấp hành động theo cảm tính không cân nhắc tới tiền căn hậu quả, Trương Lãng thò tay ra ý bảo:
- Ta cùng với tướng quân hiện tại đã là hai con châu chấu buộc cùng một sợi dây ai cũng không chạy thoát, Phụng Tiên ngồi xuống trước đã không cần phải nóng lòng.
Trương Lãng an ủi Lữ Bố vài tiếng sau đó bình tĩnh nói:
- Phụng Tiên yên tâm, Tào Tháo có chuyện cầu ta, tất nhiên sẽ không thái quá làm việc cộng thêm ta và Phụng Tiên hợp ý nhau nếu như Tào Tháo dám đưa ra lời nào quá đáng thì, hừ hừ...
Trương Lãng nói xong cố ý hừ lạnh hai tiếu biểu lộ lòng mình với Lữ Bố.
Lữ Bố lúc này mới yên tâm cười rộ chắp tay sau lưng mà nói:
- Đa tạ Trương tướng quân ưu ái, Lữ Bố sau này sẽ nguyện sức khuyển mã.
Trương Lãng thấy Lữ Bố thổ lộ liền quét mắt về phía đám mưu sĩ của mình chỉ thấy bọn họ sắc mặt âm trầm bất thiện nhìn Lữ Bố.
Lúc này từ bên ngoài đi vào một người.
Tuổi tác không quá lớn chỉ khoảng hai bảy hai tám trên mặt lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Trương Lãng thấy hắn liền hỏi:
- Người tới có phải là Lưu Diệp.
Kẻ tới lập tức tươi cười hành lễ:
- Tại hạ chính là Lưu Diệp.
Trương Lãng đảo mắt hỏi:
- Không biết Tào tướng quân gần đây khỏe chứ?
Lưu Diệp nghe nhắc tới Tào Tháo thì cung kính nói:
- Tào công gần đây vẫn khỏe.
Trương Lãng đưa ánh mắt liếc nhìn Lưu Diệp lại nói với thủ hạ:
- Người đâu mang thêm một cái ghế.
Trương Lãng thản nhiên lại nói:
- Không biết ngươi vì sao lại tới đây?
Lưu Diệp ngang nhiên nói:
- Tướng quân có biết tình thế thiên hạ đã nguy cấp rồi không?
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Lưu Diệp ngươi cũng biết ta và Tào Tháo quan hệ thế nào ngươi tới làm thuyết khách ta cũng không làm khó dễ ngươi dùng lễ đối đãi nhưng mà ngươi nói chuyện giật gân là có ý đồ gì?
Lưu Diệp không hề đổi sắc thờ ơ với sự uy hiếp của Trương Lãng;
- Tướng quân, hôm nay gặp phải tại hạ thất vọng vô cùng, tướng quân hóa ra là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng buồn cười là Tào công lại coi trọng ngươi. Trương Lãng hừ lạnh một tiếng, ở bên dưới có người trợn mắt nói:
- Lưu Diệp lá gan của ngươi không nhỏ, dám ở đây giương oai đúng là không muốn sống rồi.
Lưu Diệp quay người lạnh lùng nói:
- Nếu như Lưu Diệp sợ chết thì đã không đứng dây.
Người nọ giận quá hành lễ với Trương Lãng:
- Chúa công thuộc hạ cũng biết chúa công tiếc người nhưng người này càng lúc càng phóng túng mong chúa công nghĩ lại.
Trương Lãng híp mắt thấy người nói chuyện đúng là Từ Tuyên hắn lạnh như băng hỏi:
- Lưu Diệp ngươi có lời gì để nói.
Lưu Diệp thản nhiên nói;
- Đã như vậy Lưu Diệp không có gì để nói.
Trương Lãng cũng không nhìn mà nói:
- Lưu Diệp có phải ngươi muốn ta cùng với Tào tướng quân kết minh đối phó với Viên Thiệu?
Lưu Diệp gật đầu:
- Đúng thế.
Hắn hiển nhiên không hề kinh ngạc.
Trương Lãng lạnh lùng nói
- Ngươi nên biết chuyện này không thể nào.
Lưu Diệp lớn tiếng nói:
- Không, Trương tướng quân nên vứt bỏ ân oán trước kia cùng với Tào công đối phó với Viên Thiệu.
Trương Lãng thản nhiên nói:
- Nếu ta nói không thì sao?
Lưu Diệp hiên ngang nói:
- Tướng quân rõ thời vụ biết đại thế, Viên Thiệu một khi vượt qua Hoàng Hà thì sẽ khu hổ lang bách vạn dũng mãnh thiện chiến, Trung Nguyên không khống chế nổ, mà Viên Thiệu dã tâm của hắn thật lớn, sau khi khống chế Trung Nguyên hắn sẽ mưu đồ tới Giang Đông, đến lúc đó sẽ là một hồi ác chiến.
- Cùng hắn như vậy chẳng thà liên thủ với Tào công cản trở Viên quân xuống nam, đồng thời dùng thành lũy Hoàng Hà cố thủ sau đó ngăn cản Viên Thiệu tiến công, phái người ra thủ Quan Trung lôi kéo Lương Châu đến lúc đó ba đường phát ra không tin Viên Thiệu con có tư cách gì nữa.
Trương Lãng trừng mắt nhìn Lưu Diệp người này đúng là không đơn giản còn trẻ mà đã có gan mưu như thế.
Thấy Trương Lãng suy nghĩ Lưu Diệp lại cười nói:
- Đúng rồi Tào công thấy tướng quân đã bình định xong giặc Khăn Vàng, lại còn bắt sống Tôn Sách tặc tử, đã dâng lên thánh thượng phong tướng quân làm Phiêu Kỵ tướng quân quan thăng một cấp tin rằng sứ giả không lâu sẽ tới.
Trương Lãng sững sờ không ngờ Tào Tháo lại làm vậy, đúng là muốn lôi kéo mình.